“Đúng vậy, em cũng không nghĩ là nhanh vậy” Ngôn Tiểu Nặc cười càng rạng rỡ hơn, “Tóm lại, sự việc được giải quyết ổn thoả rồi, em thực sự nên cảm ơn anh rất nhiều.”
Lục Đình cũng cười và nói, “Giải quyết được rồi là được.”
Anh không hề nhắc đến việc cô nên cảm ơn anh thế nào, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải là người không biết điều, Lục Đình giúp đỡ cô ấy nhiều như vậy, dù gì cô cũng nên cảm ơn anh ấy mới đúng.
Nhưng cô nên làm gì để cảm ơn người ta đây?
Mua quà? Cô không có tiền. Mời ăn cơm? Cô vẫn không có tiền.
Một chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt cô một cách bất đắc dĩ, Lục Đình nhìn vào mắt cô và mỉm cười: “Việc này đừng nghĩ vội, em nên mau chóng vào lớp đi, bị vào muộn lại bị trừ điểm đó.”
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới nhớ ra chỉ còn 5 phút nữa là vào giờ học, cô vội vàng gật đầu: “Để lúc khác em nghĩ xong sẽ cám ơn anh!” Nói xong, cô liền chạy tới lớp.
Lục Đình cau mày, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tối qua ba anh ở trong nhà cả đêm không ra ngoài, mặc dù sắc mặt của mẹ anh đầy tươi cười nhưng lại vòng vo nói rằng ba anh không có ý muốn giúp.
Làm sao trong chốc lát lại giải quyết rồi? Lẽ nào ba anh phát hiện việc này có giúp ích gì khác cho tập đoàn Lục Thị?
Không cần biết thế nào, vấn đề này đã được giải quyết, anh cũng không muốn tìm hiểu rõ nguyên do là gì, chỉ là không nghĩ rằng Ngôn Uyển Cừ lại cho rằng công lao của việc này hoàn toàn là nhờ anh, khiến anh rất bất ngờ Tiết 1 kết thúc, Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng choàng lấy cổ của Ngôn Tiểu Nặc, nháy mắt nhìn cô: “Sự việc được giải quyết rồi à”
Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ: “Sao cô biết?”
“Được rồi, hôm qua mặt còn như quả dưa héo, hôm nay lại… như quả dưa hấu to!” Phó Cảnh Dao nghĩ một hồi lâu mới nặn ra từ này.
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì phì cười: “Cảnh Dao, quả dưa hấu to là nghĩa gì hả, mặt tôi to vậy sao?”
“Dưa hấu, tròn trịa bóng bẩy khiến người ta quý, gần giống với biểu cảm lúc này của cô.” Đôi mắt của Phó Cảnh Dao sáng rực long lanh “Tôi không giỏi dùng từ mà.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không cười cô, “Cách dùng từ của cô cũng khá khác biệt đó.”
“Thật à?” Phó Cảnh Dao cho là thật, “Tôi vừa nói thì anh của tôi đã chê rồi, anh ấy luôn nói nghe không hiểu những gì mà tôi nói.”
Ngôn Tiểu Nặc cười tủm.
Phó Cảnh Dao nhăn mặt nhìn cô, sau đó không vừa lòng lầm bầm: “Cô đừng thấy bề ngoài nghiêm túc của anh trai tôi, nhưng thực chất trong tâm rất xấu.”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến gương mặt không biểu cảm của Phó Cảnh Dao với dáng vẻ đấu khẩu của Mặc Tây Quyết không nhịn được cười lên.
“Anh của tôi đến giờ vẫn chưa có bạn gái, hay là hôm nào tôi giới thiệu anh của tôi cho cô nhé?” Ánh mắt của Phó Cảnh Dao long lanh, có một cảm giác háo hức muốn thử, “Dù sao tôi cũng thấy cô không có tình cảm gì với Lục học trưởng”
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì bắn nước ra ngoài, giới thiệu cô với Phó Cảnh Thâm? Vậy chẳng phải trời đất đại loạn sao, người có tội đầu tiên chẳng phải là chính cô sao.
“Hụ hụ, Cảnh Dao, đừng đùa nữa.” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng lau miệng, cô bị sốc một phen “Đúng rồi, Lục học trưởng giúp đỡ nhiều như vậy, tôi nên làm gì để cảm ơn người ta đây?”
“Dâng hiến bản thân.” Phó Cảnh Dao khoanh khuỷ tay lại cười tươi đắc ý.
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, “Cảnh Dao, không được phép nói đùa như vậy, nói nghiêm túc đi.”
Phó Cảnh Dao thu lại vẻ mặt cười nhạo trêu chọc rồi nghĩ một lúc nói: “Hay mời anh ấy đi ăn?”
Ngôn Tiểu Nặc cắn nhẹ lên môi, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, mãi mới nói ra một câu: “Lục học trưởng xuất thân giàu có, sợ những quán ăn bình dân sẽ không lọt vào mắt anh ấy đâu?”
Phó Cảnh Dao chợt nhận ra rồi gật đầu đồng ý: “Cô nói cũng đúng. Có điều, cô có thể mua một món quà tặng cho Lục học trưởng.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy bắn khoăn: “Nhưng tôi cũng không biết Lục học trưởng thích gì? Nhỡ đồ tôi mua anh ấy lại không thích vậy biết làm sao?”
Phó Cảnh Dao nghiêm túc lại, nghĩ một hồi lâu, ánh mắt chợt sáng lên: “Cô có thể tự tay làm một món quà nhỏ tặng cho Lục học trưởng không? Tự mình làm, là có thành ý nhất, cho dù không phải là đắt nhất nhưng cũng là tốt nhất.”
Tự làm…Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, “Có thể làm gì được đây?”
“Cô giỏi về cái gì thì làm về cái đó đi.” Phó Cảnh Dao cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, định sẽ nghĩ kỹ nên làm gì rồi mới bắt đầu làm tặng cho Lục Đình.
Một lúc sau Phó Cảnh Dao đã chép xong bài, cất bút vào nói: “Cuối cùng cũng xong rồi! Uyển Cừ cô chờ sốt ruột rồi phải không? Hay là tôi đưa cô về?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Nhà tôi cách đây gần lắm, rất nhanh đã về tới nhà rồi, không cần tiễn tôi đâu.”
Phó Cảnh Dao còn muốn nói thêm điều gì đó thì nghe thấy đằng sau phát ra một giọng nữ đầy khiêu khích và mỉa mai: “Đúng là không nhìn ra thật, bình thường không nói gì nhưng thủ đoạn cũng khá nhiều đấy nhỉ.”