Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 356




Chương 356

Việc đánh giá chọn lựa cho giải Red Dot vẫn luôn thu hút đông đảo sự quan tâm của mọi người.

Ngôn Tiểu Nặc không còn ở đây với tư cách là một thí sinh nữa, mà là chủ tịch hội đồng giám khảo.

Nếu như trước đây cô không có được vinh dự như vậy, thì hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, nhờ có những khó khăn, gian khổ suốt mấy năm qua cô mới có được thành tích như ngày hôm nay, trở thành người nắm trong tay số phận của biết bao thí sinh.

Sau khi lễ khai mạc long trọng kết thúc, là thời khắc công bố các thí sinh lọt vào vòng chung kết.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi vào ghế ban giám khảo, viên pha lê xanh ngọc bích trong suốt trên cổ ánh lên khiến đôi mắt cô trong veo như nước.

Bộ váy mang tên “Polar Night” do một người mới vào nghề thiết kế, bộ váy xuyên thấu vừa bí ẩn vừa lộng lẫy, thu hút sự kinh ngạc và ánh mắt của khán giả.

Cô lặng lẽ xem thuyết minh về tác phẩm đó, điều cô không ngờ đến chính là thiết kế của chiếc váy này được lấy cảm hứng từ cực quang ở Iceland.

Iceland, nơi mang theo hy vọng cháy bỏng và cả nỗi đau khổ của cô.

Cực quang luôn thay đổi, tráng lệ và phi thường, nó tồn tại mãi mãi, giống như sự kiện thiết kế hàng năm đang diễn ra trước mắt, điểm khác biệt duy nhất chính là câu chuyện đằng sau mỗi thí sinh. Sau khi tất cả các tác phẩm đều được giới thiệu xong, Ngôn Tiểu Nặc đã quyết định trao giải Red Dot năm nay cho nhà thiết kế của “Polar Night”.

Đây là lần đầu tiên cô trao giải thưởng cho ai đó, nó không khác là mấy so với ngày mà cô đoạt giải Red Dot năm năm trước.

“Từ từ đã có Ngôn, đây chỉ là người mới vào nghề, cô thực sự muốn trao giải thưởng này cho cô ấy sao?”

Đó là nhà thiết kế nổi tiếng PETER.

Giọng của Ngôn Tiểu Nặc rất bình tĩnh: “Đúng vậy, hình như PETER có sự lựa chọn khác, vậy hãy nói về lý do của anh đi”

PETER nói: “Tôi chỉ cảm thấy có chút hơi tùy tiện khi trao giải thưởng đó cho những người mới”

“Anh nhận định như vậy là sai rồi”

Đôi mắt Ngôn Tiểu Nặc mang một vẻ bình tĩnh, tự tin và mạnh mẽ: “Ngành thiết kế không phân biệt tuổi tác, ranh giới quốc gia, hay xuất thân, điều quan trọng chính là tác phẩm có thể chạm đến trái tim của người thưởng thức nó hay không, tôi đã đoạt giải Red Dot cách đây 5 năm, khi đó tôi cũng chỉ là một người mới.”

PETER không bị lời của Ngôn Tiểu Nặc thuyết phục, trầm giọng nói: “Lúc đó, cô là người của Mặc Tây Quyết, hơn nữa còn là học trò của Toàn Cơ”

Toàn Cơ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý của anh là gì chứ?” Peter lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi chỉ nói thật, không thêm không bớt, cô Toàn Cơ đã lùi về tuyến hai rồi, sao phải bận tâm?”

Các thí sinh nhìn nhau, ngơ ngác nhìn ban giám khảo Vốn đã rất căng thẳng.

Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng mỉm cười, chiếc nhẫn hình giọt lệ trên tay cô sáng lấp lánh, giống như đôi mắt hàm ẩn sự phẫn nộ của cô lúc này: “PETER nói không sai, Mặc Tây Quyết đúng là chồng của tôi, Toàn Cơ đúng là cô giáo của tôi, nhưng lúc đó tôi giành được giải thưởng Red Dot là do quyết định của các ban giám khảo, đó là sự thật”

Các ban giám khảo khi đó, ngoại trừ Toàn Cơ đã lùi về tuyến hai, thì còn lại tất cả những người khác đều đã thành danh lâu năm, cho đến nay vẫn là những người dẫn đầu trong ngành thiết kế.

Giám khảo mới Ngôn Tiểu Nặc trông rất bình tĩnh, cô không ngờ được rằng chuyện này lại bị gây khó dễ như vậy.

PETER nhất thời không biết nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc hỏi lại: “PETER có ý kiến nào khác với việc lựa chọn người chiến thắng giải Red Dot này không?” Đôi mắt cô trở nên sắc bén, còn PETER thì im lặng.

“Nếu đã như vậy?

Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi đứng lên, trang trọng tuyên bố: “Sau thống nhất ý kiến của các ban giám khảo, người chiến thắng Giải thưởng Red Dot năm nay chính là “Polar Night, nhà thiết kế Chu Tử Minh”

Lúc này, nhạc trao giải vang lên, không chỉ nhà thiết kế mới vào nghề Chu Tử Minh có được sự vinh danh quý giá, mà với Ngôn Tiểu Nặc, vị trí của cô trong giới thiết kế cũng được củng cố vững chắc hơn.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Toàn Cơ vẫn còn rất bực bội: “Tên PETER này, ăn nói ngông cuồng, tôi thấy có vẻ như anh ta không còn muốn tiếp tục trong nghề nữa rồi ” Ngôn Tiểu Nặc cười một cách lãnh đạm: “Sao phải tức giận vì một kẻ không xứng đáng chứ?”

“Chỉ là tôi thấy không vừa mắt nổi”

Toàn Cơ cười lạnh: “Bản thân anh ta cũng từ vị trí thấp kém mà bò lên, suy bụng ta ra bụng người.”

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc trở nên tĩnh lặng và xa xăm: “Chính là vì đã nỗ lực rất nhiều, mới có được thành công như vậy, nhưng nhìn thấy những người cũng như mình đạt được thành tựu lớn hơn, bản thân cảm thấy ganh ghét đố kỵ, đó là bản chất thường thấy của con người.”

“Sao tôi lại không biết vậy nhỉ?”

Toàn Cơ nói: “Tôi nhìn không ra dáng vẻ đó của PETER” Vẫn còn một câu cô ấy chưa nói, nếu anh hai vẫn còn ở đó, PETER có thể đã biến mất khỏi giới thiết kế này rồi.

Nghĩ đến Mặc Tây Quyết đoản mệnh, Toàn Cơ thấy lòng mình nhói đau.

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ nhiều như vậy, cười nói: “Sau bữa tiệc tối nay, tôi muốn lập tức rời đi”.

Toàn Cơ gật đầu: “Được, tôi sẽ cùng cô tham dự, để tránh cho vài người nào đó lại thích coi thường người khác.”

“Ban ngày bọn họ cũng không dám lỗ mãng, hơn nữa lại ở bữa tiệc”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười tỏ vẻ không để ý đến: “Chỉ là tham dự cho có mà thôi, không sao đâu.”

Buổi tối, Ngôn Tiểu Nặc và Toàn Cơ đến tham dự bữa tiệc rất đúng giờ, nhưng lại không hề thấy PETER đâu.

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nói: “PETER vẫn chưa đến sao?”

Những người khác đều lắc đầu, ngơ ngác nhìn nhau: “Không thấy anh ấy tới.”

Toàn Cơ ghét PETER, nên cô ấy cảm thấy rất vui vì anh ta không đến, nói: “Đến giờ rồi, chúng ta không cần phải đợi một mình anh ta làm gì, buổi lễ trao giải hôm nay có thể chọn ra được nhiều người giỏi như vậy, chúng ta nên cảm thấy vui mừng mới phải chứ?

Mọi người đều đồng ý với cô ấy.

Chu Tử Minh cảm thấy rất biết ơn Ngôn Tiểu Nặc, lễ phép đi tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc: “Cảm ơn tiền bối rất nhiều”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Tôi chỉ đưa ra quyết định một cách công bằng thôi, sao phải cảm ơn tôi chứ, cô rất có tài, đừng để lãng phí.”

“Tiền bối mới là người đứng đầu trong giới thiết kế.”

Chu Tử Minh nói: “Được các bậc tiền bối khen ngợi và chỉ bảo là một vinh dự lớn đối với Chu Tử Minh”

Ngôn Tiểu Nặc nâng ly chúc mừng, Chu Tử Minh vui mừng khôn xiết, uống một cách vô cùng vui vẻ.

Sau ba vòng chúc rượu, Ngôn Tiểu Nặc đã ngà say, cô mỉm cười nói với Toàn Cơ: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Nhìn thấy vẻ mặt đã ngà say của cô, Toàn Cơ có chút “Mặc Tây Quyết!”

Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Là anh sao? Có phải là anh không?”

Sau đó bóng lưng đó dừng lại, xoay người lại, nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ, đó không phải là Mặc Tây Quyết mà là Mặc Tây Thần, chả trách lại giống anh đến vậy.

Đôi mắt đầy mê hoặc của Mặc Tây Thân lóe lên một tia thở dài: “Vân chưa buông xuôi được sao?”

Ngôn Tiểu Nặc ngây ngốc nhìn khuôn mặt đó, biết rõ là không phải, nhưng lại cực kỳ giống nhau, nước mắt cô đã rơi xuống: “Buông xuôi? Tại sao phải buông xuôi chứ?”

“Giờ em đã là nhà thiết kế đứng đầu trong giới”

Mặc Tây Thần nói: “Năm năm trôi qua em đã có được thành công như vậy, chúc mừng em.”

Khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc không có lấy một chút tự hào nào, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Mặc Tây Thần lại nói: “Hiếm khi Tiểu Toàn cũng ở London, anh muốn mời em đến dự tiệc sinh nhật của con trai anh.”

“Con trai anh!”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: “Anh tìm thấy chị Giản Minh rồi!”

Mặc Tây Thần ngẩng đầu, giấu sâu nỗi buồn trong đáy mắt: “Không, anh không biết cô ấy hiện tại ở đâu, ngay cả “Mặc Tây Quyết!”

Ngôn Tiểu Nặc hét lên: “Là anh sao? Có phải là anh không?”

Sau đó bóng lưng đó dừng lại, xoay người lại, nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ, đó không phải là Mặc Tây Quyết mà là Mặc Tây Thần, chả trách lại giống anh đến vậy.

Đôi mắt đầy mê hoặc của Mặc Tây Thân lóe lên một tia thở dài: “Vân chưa buông xuôi được sao?”

Ngôn Tiểu Nặc ngây ngốc nhìn khuôn mặt đó, biết rõ là không phải, nhưng lại cực kỳ giống nhau, nước mắt cô đã rơi xuống: “Buông xuôi? Tại sao phải buông xuôi chứ?”

“Giờ em đã là nhà thiết kế đứng đầu trong giới”

Mặc Tây Thần nói: “Năm năm trôi qua em đã có được thành công như vậy, chúc mừng em.”

Khuôn mặt Ngôn Tiểu Nặc không có lấy một chút tự hào nào, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Mặc Tây Thần lại nói: “Hiếm khi Tiểu Toàn cũng ở London, anh muốn mời em đến dự tiệc sinh nhật của con trai anh.”

“Con trai anh!”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nói: “Anh tìm thấy chị Giản Minh rồi!” Mặc Tây Thần ngẩng đầu, giấu sâu nỗi buồn trong đáy mắt: “Không, anh không biết cô ấy hiện tại ở đâu, ngay cả còn sống hay đã chết, anh cũng không hề hay biết.”

Một hồi sau, anh ấy nói tiếp: “Sau khi anh đi Bắc Mỹ, có nhận nuôi một đứa bé, trên danh nghĩa của anh”

“Trên danh nghĩa của anh, có nghĩa là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Mặc.”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Ba anh đồng ý sao?”

Mặc Tây Thần không muốn nói thêm: “Ba, rất thích thằng bé, nên đã đồng ý, anh muốn mời em và Tiểu Toàn cùng đến”

“Đứa bé.” Ngôn Tiểu Nặc cười ngây ngốc “Đứa bé của nhà họ Mặc.”

Cô nghĩ đến con trai mình, đứa con trai duyên số ngắn ngủi với cô.

“Tiểu Nặc.”

Mặc Tây Quyết biết mình vừa động tới vết thương trong lòng Ngôn Tiểu Nặc: “Xin lỗi, anh chỉ muốn mời em đến tham dự mà thôi, không còn việc gì nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, nói: “Anh cả, anh có biết không, em rất ngưỡng mộ con trai em, ngưỡng mộ vì nó không phải rời xa ba nó, có thể luôn ở cạnh ba nó.” Mặc Tây Thần không nói gì, không biết phải khuyên nhủ cô thế nào, cũng không dám khuyên nhủ.

Toàn Cơ đuổi theo ra ngoài, sau khi thấy Ngôn Tiểu Nặc, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Nặc, cô đi mà không nói tiếng nào, dọa tôi sợ muốn chết.”

Sau đó ngạc nhiên nói: “Anh cả? Anh đến khi nào vậy?” Mặc Tây Thần nói: “Mới đến một lúc.” Toàn Cơ hỏi: “Anh cả lần này trở về, sẽ không quay lại Bắc Mỹ nữa chứ?”

“Không quay lại nữa” Mặc Tây Thần nói: “Đêm muộn rồi, anh đưa hai đứa về nhé”

Toàn Cơ gật đầu, kéo tay Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tiểu Nặc, chúng ta về thôi.”

Sau khi trở về biệt thự, Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, hỏi Mặc Tây Thần: “Không biết tiệc sinh nhật của đứa nhỏ là khi nào?”

“Tiệc sinh nhật? Đứa nhỏ?”

Toàn Cơ kinh ngạc nhìn Mặc Tây Thần: “Anh cả anh có con rồi sao?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Toàn Cơ, ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu: “Cô không biết sao? Anh cả ở Bắc Mỹ đã nhận nuôi một đứa trẻ.”

Toàn Cơ lắc đầu.

Giọng Mặc Tây Thần trầm xuống: “Tiểu Toàn hôm qua lúc đến trang viên, rời đi quá gấp, anh vẫn chưa kịp nói cho nó biết.”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em sẽ đến tham dự, đến lúc đó anh đến đón bọn em được thì tốt.”

Mặc Tây Thân lộ rõ nét mặt vui mừng: “Được, đêm khuya rồi, hai đứa vào nghỉ ngơi sớm đi, anh phải về rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc và Toàn Cơ tạm biệt Mặc Tây Quyết, xoay người đi vào trong.

Mặc Tây Quyết sau khi thấy họ đã vào trong nhà mới lên xe trở về, xe dừng lại ở một khúc cua, chính là chỗ khi nãy gặp Ngôn Tiểu Nặc.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ, có một bóng dáng cực kỳ tuấn tú và có phần trầm mặc.

Cửa kính từ từ kéo xuống, Mặc Tây Quyết đảo mát hỏi: “Con muốn đứng đây bao lâu nữa? Lên xe!”