Chương 297
Sau bữa sáng, Ngôn Tiểu Nặc đọc sách một lúc thì cảm thấy có chút nhàm chán, vì vậy bèn dắt Tú Cầu đi dạo một vòng. Đột nhiên bây giờ cô rất muốn gặp Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi xe đi đến Tập đoàn Đế Quốc.
Mặc Tây Quyết đang họp, đột nhiên trợ lý đi vào nói nhỏ vào tai anh một câu: “Tổng giám đốc, cô Ngôn đến.”
Nét mặt anh vẫn rất bình thường hỏi: “Cô ấy đến làm gì?”
Trợ lý không đoán được cảm xúc của Mặc Tây Quyết, đành phải nói thật: “Cô Ngôn không nói, chỉ hỏi anh đang làm gì.”
Đáy mắt Mặc Tây Quyết lóe lên một ý cười dịu dàng, nói: “Đưa cô ấy đến phòng làm việc chờ.”
Chỉ một câu qua loa nhưng trợ lý đã hiểu ý anh, liền vội vàng đi ngay.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn đứng ở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, thấy trợ lý đến, cô khẽ mỉm cười: “Mặc Tây Quyết đang họp sao?”
Trợ lý liền mở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc ra, nở một nụ cười nói: “Vâng, Tổng giám đốc nói cô chờ một lát, cô Ngôn, mời cô vào bên trong nghỉ ngơi.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, bước vào bên trong.
Trợ lý liền vội vàng đến phòng trà nước tự mình rót cho cô một ly sữa nóng, cung kính nói: “Cô Ngôn, mời dùng.”
Cái bụng này đang mang thai con của Tổng giám đốc, trước khi đến đây, quản gia Duy Đức đã đặc biệt căn dặn, cho dù trên tay có bận việc quan trọng như thế nào thì cũng không thể quan trọng bằng Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc biết thân là trợ lý của Mặc Tây Quyết chắc chắn rất bận rộn, hơn nữa cứ để người ta đứng đây chờ lệnh như thế này thì thực sự không hay cho lắm, cô liền mỉm cười nói: “Anh bận thì cứ đi đi, tôi ở đây đợi Mặc Tây Quyết là được rồi.”
Trợ lý ngạc nhiên nhìn cô, lập tức nói: “Tổng giám đốc đã căn dặn, nhất định phải phục vụ cô chu đáo.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ ngồi ở đây thôi, phòng trà nước cũng rất quen thuộc với tôi, có gì mà phải phục vụ chu đáo chứ. Anh mau đi làm việc của anh đi, yên tâm, Mặc Tây Quyết sẽ không trách phạt anh đâu.”
Trợ lý do dự một chút, thấy thái độ của Ngôn Tiểu Nặc rất kiên quyết mới có chút sợ hãi đi ra.
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười, uống một chút sữa nóng, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất cạnh bàn làm việc của Mặc Tây Quyết.
Phía trước cửa sổ sát đất bày ngay ngắn một hàng hoa tú cầu, vẫn là kiểu màu hồng tím như cũ, dường như trước nay chưa từng héo úa.
Nhưng trên bàn làm việc của Mặc Tây Quyết, ngoài một chiếc máy tính hiện đại nhất và một chiếc hộp đựng bút bằng gỗ tử đàn ra thì không còn gì khác.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào bên trong phòng nghỉ, từ trong đó tìm ra một lọ thủy tinh, gấp hai bông hoa tú cầu, cắm vào trong lọ, đặt lọ hoa bên cạnh hộp đựng bút.
Bàn làm việc vốn nghiêm túc trang trọng trong nháy mắt đã trở nên sinh động hơn.
Mặc Tây Quyết lúc này đã trở về phòng, đúng lúc thấy cô đang trang trí bàn làm việc của mình, bông hoa tú cầu màu hồng tím đung đưa, trông giống như cô vậy.
Ngôn Tiểu Nặc hôm nay mặc một chiếc váy dài màu trắng thêu hình lá trúc thủy mặc, mái tóc dài buông lời được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc màu xanh nhạt hình hoa sen, khuôn mặt mộc không hề trang điểm.
Bất cứ lúc nào cô cũng khiến anh cảm thấy vui tại vui mắt, cho dù có gặp phải những chuyện phiền phức nhất cũng sẽ nhanh chóng quên đi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngôn Tiểu Nặc liền quay đầu lại, khẽ mỉm cười với Mặc Tây Quyết: “Nhanh như vậy đã họp xong rồi sao?”
Mặc Tây Quyết hất cằm ra hiệu cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường, nói: “Lúc em đến đã sắp họp xong rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Vậy anh ngồi xuống trước đi, em đi pha cho anh một ly cà phê.”
“Để trợ lý làm đi.” Mặc Tây Quyết kéo lấy tay cô, nói: “Nhỡ bỏng thì làm sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em đâu có vụng về như vậy, một chút là xong ngay”
Mặc Tây Quyết không cản nổi cô, chỉ nói: “Cẩn thận một chút.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Mặc Tây Quyết quan tâm lo lắng cho mình như vậy, trong lòng thấy vô cùng ấm áp, giống như cappuccino vậy, ấm áp và ngọt ngào.
Cô mang tâm trạng vui vẻ này vào phòng trà nước pha cho anh một ly cappuccino. Nói thật thì kỹ năng pha cà phê của cô không tốt bằng Giản Minh, nhưng vì Mặc Tây Quyết rất thích uống loại này, mà cô cũng giỏi nhất là pha loại này.
Nghĩ đến Giản Minh và Mặc Tây Thần, trong lòng cô liền thấy rất bất an.
Mặc Tây Thần tuy không lạnh lùng như Mặc Tây Quyết, nhưng dẫu sao thì vẫn là anh em ruột, tính cách cố chấp dường như giống hệt nhau.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt đầy mầm tai họa đó luôn mang một nụ cười, nhưng trong nụ cười lại lộ ra sự hời hợt xa cách. Anh ta không từ chối bất cứ người phụ nữ đẹp nào, nhưng trước nay cũng chưa từng nghe qua anh ta đối xử đặc biệt với một người phụ nữ nào.
Chiếc nhẫn sapphire có một không hai trên ngón tay anh ta, như thể đã định rằng chỉ dành cho duy nhất người đó đeo.
Ngôn Tiểu Nặc không tưởng tượng ra được người như thế nào sẽ có thể khiến Mặc Tây Thần phát điên lên, nhưng hóa ra đối tượng khiến anh ta điên cuồng lại chính là Giản Minh, người đã ký hợp đồng mười năm với Tập đoàn Đế Quốc.
Rốt cuộc Mặc Tây Quyết có biết chuyện này không?
Ấm cà phê bắt đầu phát ra tiếng “ùng ục ùng ục”, kèm theo đó là mùi thơm ngọt ngào, nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc đã có thể tắt bếp.
Ngôn Tiểu Nặc chợt bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ vô hạn, vội vàng bắt đầu rót cà phê ra ly.
Lúc cô bê ly cà phê trở lại phòng làm việc của Mặc Tây Quyết, không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
Tổng thanh tra Tôn của bộ phận quan hệ xã hội đang cúi thấp đầu đứng đó, còn khuôn mặt của Mặc Tây Quyết thì lạnh lùng đến phát sợ, một vài tờ giấy nằm rải rác trên tấm thảm dày.
Bước chân Ngôn Tiểu Nặc dừng lại.
Tổng thanh tra Tôn thấy Ngôn Tiểu Nặc, lập tức cung kính chào hỏi: “Xin chào cô Ngôn.”
Khuôn mặt trước nay luôn nhanh nhẹn linh hoạt, giờ lại tỏ rõ sự lo lắng bất an.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể làm như không thấy gì, không muốn khiến tổng thanh tra Tôn ngại ngùng, mỉm cười trả lời một câu: “Tổng thanh tra Tôn vất vả rồi.”
Chỉ là một câu nói khách sáo nhưng khi lọt vào tai tổng thanh tra Tôn dường như lại rất khó nghe, ông ta lập tức trở nên vô cùng lo sợ: “Không dám, không dám.
Ngôn Tiểu Nặc thấy có chút kỳ lạ.
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Vất vả? Nếu như vất vả để làm việc này cho tốt thì xong rồi, chỉ sợ rằng đến cuối lại kết thúc trong vô vọng!”
Tổng thanh tra Tôn càng cúi đầu thấp hơn, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy liền thở dài một hơi, tiến lên phía trước, đặt ly cà phê xuống bên cạnh tay Mặc Tây Quyết.
Hương thơm ngọt ngào của cappuccino khiến nét mặt Mặc Tây Quyết thả lỏng hơn, anh hừ lạnh một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc tiến về phía trước vài bước, nhặt những tờ giấy dưới đất lên, muốn xếp lại cho ngay ngắn.
Nhưng không ngờ, cô vậy mà lại nhìn thấy một câu: Cậu hai của tập đoàn nhà họ Mặc từng cầu hôn con cả Vi Vi của gia tộc Rolster.
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt kinh ngạc, đôi tay khẽ run lên, tờ giấy vừa nhặt lên lại rơi xuống đất.
Tổng thanh tra Tôn run rẩy như sắp gục xuống.
Mặc Tây Quyết tức giận đập mạnh xuống bàn làm việc, giọng nói lạnh thấu xương: “Tổng thanh tra Tôn, tôi trả lương cao cho ông, không phải để ông ở đây cho tôi xem IQ có hạn của ông!”
“Tổng giám đốc, xin cậu hãy tin tôi, tin tức này tuyệt đối không phải bị rò rỉ ra từ bộ phận quan hệ xã hội.” Tổng thanh tra Tôn liền thanh minh.
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Cho ông thời gian một tiếng đồng hồ, viết cho tôi một bản kế hoạch quan hệ xã hội mang qua đây.”
Tổng thanh tra Tôn giống như nhận được ân xá liền vội vã cam đoan “Vâng”
Sau đó vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó, chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, chiếc nhẫn Ruby đeo trên ngón giữa có chút nặng nề.
Mặc Tây Quyết vội vàng ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể cứng đờ của cô trong vòng tay, trái tim anh giống như bị dao cứa. Anh càng ôm lấy cô chặt hơn, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi.”
Anh hiếm khi nói lời xin lỗi với cô, dù là có chuyện gì, anh cũng sẽ lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ bình tĩnh lại, không gây thêm chút phiền não nào cho cô.
Nhưng việc này, cũng không thể một câu có thể giải thích rõ được.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Việc này có phải là do Vi Vi tự tung ra không?”
Mặc Tây Quyết gật đầu: “Là cô ta biết tin anh cầu hôn em, sau đó liền tung bản ghi âm ra như một cách để phản công.”
Ngôn Tiểu Nặc toàn thân run rẩy, kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết: “Việc tối qua sao lại truyền đến tận tai Vi Vi được chứ?”
Hơn nữa những người tham dự đều là bạn bè thân thiết của cô, ai cũng sẽ không tiết lộ cho Vi Vi lấy nửa chữ.
Lẽ nào là trong mấy người phụ trách trang trí có người trà trộn vào, gộp những điều này lại, đoán được bao nhiêu phần?
Nhưng bây giờ, việc truy cứu người tiết lộ bí mật đã không phải là cách có thể giải quyết việc này nữa rồi.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Anh đang đợi kết quả điều tra.”
Ngôn Tiểu Nặc lại cúi xuống nhặt mấy tờ giấy đó lên, cẩn thận xem lại một lần nữa, sắc mặt trắng bệch.
Việc này người chịu tổn thương nhiều nhất không phải là cô, mà là Mặc Tây Quyết.
Nói Mặc Tây Quyết sớm ba chiều bốn, đuổi ong bắt bướm.
Nói Mặc Tây Quyết ỷ thế bắt nạt người, cất giấu tình nhân.
Nói Mặc Tây Quyết tự cao tự đại, không coi ai ra gì……
Nói tóm lại, hình ảnh người đàn ông cao quý không thể chạm tới của Mặc Tây Quyết như một tòa nhà cao bị sụp đổ, rơi xuống đất như một thứ rác rưởi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào những dư luận một chiều này, trong lòng cảm thấy đau đớn như bị dao đâm.
Tay cô siết chặt lấy những tờ giấy đó, cắn chặt môi, cơ thể không ngừng run rẩy.
Mặc Tây Quyết liền tách bàn tay cô ra, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng, ôm lấy cô vào lòng, nói: “Đừng như vậy, anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.”
297: Kh…g qu; – Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy mắt mình ướt đẫm, cô khẽ hỏi: “Mặc Tây Quyết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Tập đoàn Đế Quốc phải không?”
Mặc Tây Quyết không nói gì.
“Vụ việc trước đó mới im ắng chưa lâu, bây giờ lại xảy ra việc này nữa…”
Ngôn Tiểu Nặc không thể nói tiếp nữa.
Cứ cho là cô không biết nhiều về các công việc trong Tập đoàn Đế Quốc, nhưng cô cũng rất rõ, những tổn hại dư luận trong thời đại này lớn đến mức nào.
Mặc Tây Quyết đau lòng vuốt tóc cô, nói: “Em về trước đi, ở nhà chờ anh.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đưa tay lên chạm vào phần quai hàm sắc bén của anh, nói: “Nhưng em lo lắng cho anh.”
“Đồ ngốc.” Mặc Tây Quyết đặt một nụ hôn lên trán cô, triền miên mà ấm á Ngôn Tiểu Nặc khẽ nhắm mắt lại.
“Anh một tay tạo dựng Tập đoàn Đế Quốc, cũng đã trải qua vô số sóng gió rồi, sẽ không dễ dàng bị đánh bại đâu.
Em ở nhà đợi anh, không phải lo lắng gì hết, những việc khác tự anh sẽ lo liệu!”
Sự nhẹ nhàng trong giọng nói của anh đã giảm bớt, thay vào đó là một cảm giác quyết đoán lạnh lùng.
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới thấy được một mặt này của Mặc Tây Quyết, bỗng nhiên nhớ ra, trên thương trường anh vốn là người dốc hết sức để đạt được vị trí cao nhất. Vì sự sinh tồn của bản thân, anh sẽ không chút nể tình mà chặt phăng đi những bụi gai chặn đường.
Trong lòng cô thấy có chút yên tâm, khẽ nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
Mặc Tây Quyết ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi chưa kịp rời đi của cô.