Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 289




Chương 289

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong Mặc Tây Quyết liền nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh chuẩn bị tới công ty đây.”

Ngôn Tiểu Nặc hơi ngạc nhiên: “Hôm nay Vi Vi đi, anh không tiến cô ấy à?”

“Không” Mặc Tây Quyết đứng dậy nói ngắn gọn: “Công ty nhiều việc, một mình Duy Đức không quản hết được.”

Quản gia Duy Đức đang đứng cúi đầu bên cạnh, trên mặt mang một nụ cười e dè.

Mặc Tây Quyết không nói gì thêm, đi thẳng ra ngoài phòng khách.

Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục uống thêm hai hớp sữa bò rồi hỏi người giúp việc: “Vi Vi đã dậy chưa?”

Người giúp việc nói: “Vẫn chưa ạ.” Cô nhíu mày rồi nói nhỏ: “Không phải hôm nay cô ấy định đi sao? Sao giờ này vẫn chưa dậy?”

Người giúp việc lắc đầu, nói: “Vậy để tôi đi gọi cô ấy.”

“Không cần đầu.” Ngôn Tiểu Nặc ngăn người giúp việc lại, khẽ nói: “Chuẩn bị bữa sáng chu đáo, đợi cô ấy dậy ăn.”

“Cô Ngôn thật là hiền lành nhân hậu.” Người giúp việc cười nói.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, cô chỉ không muốn người ta nói Mặc Tây Quyết bạc đãi Vi Vi mà thôi.

Nói thật thì trong thời gian Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc làm lành với nhau, sự nhẫn nại của Mặc Tây Quyết với Vi Vi đã cực kì lớn, đổi lại là người phụ nữ khác chỉ sợ sớm đã bị đuổi đi rồi.

Chỉ mong Vi Vi có thể hiểu được, có thể tìm thấy người tâm đầu ý hợp với cô ấy.

Cô đang nghĩ thì nghe thấy âm thanh từ trên tầng truyền tới.

Thì ra là Vi Vi đang đi xuống, quản gia Gasley theo sau cô ta, trên tay là một vali hành lí.

Ngôn Tiểu Nặc thấy chiếc vali khá nhỏ, đây thực sự là toàn bộ hành lý của cô ấy ư? Vi Vi nhìn Ngôn Tiểu Nặc, lông mày nhíu lại không vui: “A Quyết đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ nói: “Anh ấy đến công ty rồi.” Ngừng một lát, cô lại nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tới ăn đi.”

Vị Vị không tiếp lời cô, đứng đó bất động, nói với Gasley: “Nếu A Quyết đã không ở đây thì chúng ta lên máy bay luôn đi.”

Nữ giúp việc lập tức nín thở, cúi đầu xuống không dám thở mạnh.

Ngôn Tiểu Nặc không giận mà lại cười: “Xe đã đợi bên ngoài rồi, đi từ từ, không tiễn.”

Vi Vi chậm rãi bước xuống cầu thang, đi tới trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt sắc như dao găm, giọng nói lạnh lùng: “Sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, cô ta cùng Gasley chậm rãi rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô ta, khẽ thở dài.

Nữ giúp việc lén nhìn vẻ mặt của Ngôn Tiểu Nặc, lại nhìn bữa sáng vẫn còn thơm nức trên bàn, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Cô Ngôn, bữa sáng này…”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Lãng phí thì tiếc lắm, các cô để lại ăn đi.”

“Vâng.” Nữ giúp việc nhìn vẻ mặt cô tuy bình thản nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ ăn trên bàn.

Ngôn Tiểu Nặc không để tâm nữa mà ra ngoài phơi nắng một lúc, sau đó quay về phòng đọc sách.

Bản thảo thiết kế của cô bị Mặc Tây Quyết mang đi, nói là muốn làm ra thành phẩm.

Đối với việc tuyên truyền đóng gói cô không có chút hiểu biết nào, cô chỉ chịu trách nhiệm chính phần thiết kế, còn những khâu khác đều giao cho Mặc Tây Quyết.

Nhưng nghĩ lại, hình như cô cũng khá lười biếng.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, lấy tay che miệng ngáp một cái, hai tháng mang thai này cô rất hay buồn ngủ.

Đặt sách sang một bên, Ngôn Tiểu Nặc cởi áo khoác ra rồi chui vào chăn đánh một giấc.

Giấc ngủ này rất sâu, khi mở mắt ra cảm thấy mệt mỏi đều đã tan biến, không ngờ đã sắp trưa rồi.

Trước khi đi, Trình Tử Diễm đã dặn cô phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, đặc biệt là một ngày ba bữa, không những phải ăn uống điều độ mà còn phải đúng giờ.

Ngôn Tiểu Nặc không dám chậm trễ, cô luôn nhớ tới lời chỉ dẫn của Trình Tử Diễm, mau chóng dậy tắm rửa rồi ăn cơm trưa.

Ăn no rồi cô lại thấy buồn ngủ, Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy bản thân sắp giống heo rồi, nhưng lại không dám đối đầu với chính mình.

Cô ngủ không biết trời đất là gì, cứ nằm mãi trên giường không muốn dậy.

Khi Mặc Tây Quyết về, cô vẫn đang ở trên giường, đôi mắt to chớp chớp, mơ mơ màng màng.

“Vẫn chưa dậy sao?” Mặc Tây Quyết bước tới chạm tay lên mặt cô, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Cô mỉm cười ngồi dậy, nói: “Hôm nay về sớm vậy.”

Mặc Tây Quyết nói: “Là em dậy muộn đó, giờ đã bảy rưỡi rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to mắt: “Em, em ngủ nhiều như vậy sao?”

Từ một giờ đến bảy rưỡi? Sức ngủ của cô cũng kinh khủng quá đi? Hơn nữa còn không tỉnh giấc giữa chừng.

Cô bước xuống giường, đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh.

Do mang thai nên số lần cô vào nhà vệ sinh đã nhiều hơn trước kia, lúc đầu thì chưa thích ứng được, còn giờ thì đã quen rồi.

Tắm rửa xong cô nhìn mình trong gương, hình như đã béo lên một chút.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như có một lớp ánh sáng dịu nhẹ, mỉm cười có thể nhìn thấy một tảng thịt nổi lên.

Ngôn Tiểu Nặc sờ sờ mặt mình, thấp giọng lầm bầm: “Mình béo lên rồi.”

Sau đó lại cúi đầu nhìn bụng mình. Hình như… có gì đó đang muốn nhô ra, Ngôn Tiểu Nặc đổ mồ hôi.

Trước đây bất kể cô ăn nhiều thế nào thì bụng vẫn nhỏ, không béo lên nổi.

Thân hình của cô hiện giờ đang có chiều hướng muốn phình ra, mặc dù biết đây là hiện tượng bình thường, nhưng mà…

Ngôn Tiểu Nặc lại nhìn quần áo của mình, vì đang ở nhà nên cô mặc vô cùng tùy tiện, là một chiếc áo len size lớn.

Thế này nhìn càng béo hơn.

Lúc này chỉ có thể dùng từ sầu não để hình dung cảm xúc của cô hiện giờ.

Mặc Tây Quyết đợi bên ngoài rất lâu mà chưa thấy cô ra liền đi vào xem.

Anh thấy Ngôn Tiểu Nặc vẻ mặt đau khổ đứng trước gương, không hiểu gì bèn hỏi: “Em ở trong này làm gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc kéo áo của mình rồi chu miệng hỏi anh: “Mặc Tây Quyết, em có béo lên chút nào không?”

Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ của cô, thấy vô cùng đáng yêu, cười nói: “Ừm, có một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc như quả bóng bị xì hơi, khuôn mặt nhỏ cau lại, cúi đầu không nói gì.

Mặc Tây Quyết kéo cô vào lòng rồi đưa tay ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Anh là bảo chỗ này béo lên, nhưng mà béo lên là tốt.”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy như có một dòng điện chảy khắp người mình, cái tay của anh đang bóp chỗ… của cô, cô xấu hổ đỏ mặt: “Mặc Tây Quyết, anh trêu em!”

Mặc Tây Quyết hôn lên mặt cô, nói: “Đi, xuống nhà ăn cơm.”

Ngôn Tiểu Nặc không hả giận, véo vòng eo của anh nhưng lại không có ngấn, mặt cô tối sầm lại: “Anh gầy hơn em.”

Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô, mỉm cười: “Đồ ngốc, em hiện giờ cần bồi dưỡng cơ thể, đương nhiên phải ăn nhiều hơn anh rồi.”

“Anh cũng phải bồi dưỡng cơ thể.” Cô không chịu bỏ qua, nói: “Gần đây anh không bằng em.”

Mặc Tây Quyết vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em vẫn nên ăn nhiều một chút thì tốt hơn.”

“Không muốn.” Cô quay đầu lại nói: “Anh phải ăn cùng với em, hihi, tốt nhất là béo lên cùng em.”

Mặc Tây Quyết không do dự đáp: “Không muốn.”

“Phải béo!” Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu mặc cả.

Nhưng vẫn nhận được một câu trả lời không thương lượng như cũ: “Không”

Ngôn Tiểu Nặc kéo áo của anh, khuôn mặt nhỏ trở nên nũng nịu: “Ăn nhiều một chút thôi mà.”

Mặc Tây Quyết nhướn mày, hỏi: “Thực sự muốn biến anh thành thằng béo sao?”

Ngôn Tiểu Nặc như mèo mù vớ được cá rán, vội vàng gật đầu.

“Hừ.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Không nhìn ra được em xấu xa như vậy.”

Cô bước đến bàn ăn, ngồi xuống gắp vào bát Mặc Tây Quyết một cái đùi gà, nói: “Phụ nữ không hư đàn ông không yêu mà.”

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Ngôn Tiểu Nặc lại đặt một miếng trứng vào bát anh, nhìn Mặc Tây Quyết ngoan ngoãn ăn hết, cô cười sung sướng, làm lơ ánh mắt khinh thường của anh.

Mặc Tây Quyết thấy cô cười rạng rỡ, mặc dù rất muốn ăn tiếp để làm cô vui nhưng anh thật sự không ăn nổi nữa nên không tiếp tục ăn.

“Sao lại không ăn nữa?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, sau đó múc cho anh một bát canh.

Mặc Tây Quyết không nhận lấy mà đẩy chiếc bát nhỏ của cô ra, nói: “Em ăn đi, anh no rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt của anh, không nhẫn tâm ép nữa, chỉ có thể tự ăn bát canh của mình.