Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 286




Chương 286

Trên bàn là cuốn sách y học dày cộp, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy nếu như cầm cuốn sách này đánh người, chắc chắn sẽ rất hữu dụng.

Sách mặc dù được giữ gìn cẩn thận, nhưng mép trang sách bởi vì lật giở nhiều lần mà đã có chút cong lại.

Ngôn Tiểu Nặc cũng là người thường xuyên đọc sách, cô biết nguyên nhân là gì.

“Cho nên, Mặc Lăng Thiên nhìn trúng cô là vì điểm này?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mép sách hơi cong, lạnh nhạt nói: “Không chỉ là vì môn đăng hộ đối. Tình cảm của cô đối với Mặc Tây Quyết, không những có lợi cho Mặc Tây Quyết mà còn có lợi nhà họ Mặc, cô chính là người thích hợp nhất để được chọn.”

Vị Vị nâng cằm lên, nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: “Không sai.”

Ánh mắt kia, biểu cảm kia, đều vô cùng bình tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc nghe đến đây, trong lòng không thể không kinh ngạc. Cô không chỉ kinh ngạc với Vi Vi, còn cảm thấy kinh ngạc với Mặc Lăng Thiên.

Trong ấn tượng của cô, Mặc Lăng Thiên chính là một người tàn bạo không biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác, nhưng bây giờ xem ra, hình như là không phải.

Ông ta dường như cũng có chút quan tâm đến Mặc Tây Quyết.

Bởi vì công chúa Evelina sao?

Ngôn Tiểu Nặc thu lại ý nghĩ này, bình tĩnh đón lấy ánh mắt của Vĩ Vi, hỏi: “Cô nói với tôi những thứ này là ý gì?”

Vi Vi đưa tay khép lại cuốn sách y học, nói: “Muốn để cho cô thấy khó mà lui.”

“Thấy khó mà lui?” Ngôn Tiểu Nặc cười: “Nếu như cô lấy gia tộc Rolster hoặc là nhà họ Mặc để uy hiếp tôi, vậy thì cô đã lầm rồi.”

Vi Vi nhìn Ngôn Tiểu Nặc một lúc, lạnh lùng cười nói: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi sẽ để cho cô xem thứ này.”

Nói xong, Vi Vi liền lấy ra một cái bút ghi âm trong ngăn kéo.

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu gì nhìn vào bút ghi âm, hỏi: “Đây là cái gì?”

Vi Vi không phản ứng lại, chỉ cắm chiếc bút kia vào máy tính.

Thời gian hiển thị là ngày nào đó bốn năm trước.

Tất cả đều xuất hiện ở trên màn hình, Ngôn Tiểu Nặc nghe được giọng nói lo lắng vô cùng quen thuộc: “Vi Vi, em đừng sợ, anh ở đây!”

Giọng nói của Vi Vi vô cùng yếu đuối nhỏ bé: “A Quyết, em rất sợ.”

Giọng nói kia vẫn trầm ổn mạnh mẽ như cũ: “Đừng sợ.”

Ở giữa là một khoảng thanh âm trống không, cuối cùng, giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên: “Anh sẽ lấy em, em yên tâm.”

Ghi âm dừng lại.

Ngôn Tiểu Nặc liên tục lùi lại mấy bước, lưng chạm vào mảnh tường lạnh như băng, cô nhìn Vi Vi, nói: “Tuyệt đối không phải như vậy, ghi âm của cô là giả!”

Vị Vị ném bút ghi âm cho Ngôn Tiểu Nặc, lạnh nhạt nói: “Cô có thể đi tìm bất cứ người nào để giám định.”

Bút ghi âm màu bạc trắng, xinh xắn mà tinh xảo lóe lên dưới ánh đèn, đâm thẳng vào mắt của Ngôn Tiểu Nặc.

Vi Vi nói: “Ngôn Tiểu Nặc, bây giờ cô biết mình đóng vai gì rồi chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu liên tục: “Không phải như vậy, nếu là như vậy, tại sao đến bây giờ Mặc Tây Quyết vẫn không đính hôn với cô?”

Vi Vi cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tại sao không đính hôn với tôi? Chẳng phải là vì cái bụng của cô sao? Trong lòng A Quyết vô cùng hy vọng mình có một đứa con, bây giờ Mặc Tây Thần cũng chưa kết hôn, đứa bé này chính là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Mặc! Ngôn Tiểu Nặc, cô còn phải để tôi phải nói nhiều sao?”

Đứa cháu đầu tiên của nhà họ Mặc… Được hưởng quyền thừa kế đầu tiên.

Quản gia Duy Đức đã từng mơ hồ nhắc đến chuyện này với cô, nói cho cô biết trong mắt Mặc Tây Quyết bây giờ cô quý giá đến mức nào.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ, đầu óc ong ong dữ dội, cô ôm lấy đầu của mình, lẩm bẩm nói: “Tôi không tin, Mặc Tây Quyết sẽ không đối xử với tôi như vậy, tôi không tin, tôi không tin…”

Vi Vi khinh bỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Ngôn Tiểu Nặc, cuộc sống an nhàn của cô bây giờ qua đi một ngày là lại ít đi một ngày, cô nên cố gắng mà sinh đứa bé ra, đây mới là sứ mạng của cô. Nếu như cô còn có vọng tưởng khác, vậy thì dù có mười cái mạng cũng không đủ chết!”

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng không nghe mấy lời uy hiếp của Vĩ Vi, cô đứng lên xoay người xông ra ngoài.

Vi Vi nhìn bóng lưng thất lạc hồn phách của Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt lại rơi vào chiếc bút ghi âm trên mặt đất.

Quản gia Gasley đúng lúc đó đi vào, nhẹ nhàng đỡ Vi Vi, trong giọng nói tràn đầy thương yêu cùng than thở: “Cô chủ, cô mệt rồi.”

Vi Vi để Gasley đỡ đến ghế sofa, nhẹ giọng nói: “Gasley, hai ngày nay để cô phải chịu khổ.”

Gasley đứng ở trước bàn giúp Vi Vi rót một ly cà phê, đặt ở trước mặt cô ta, nói: “Tôi không cảm thấy tủi thân, chỉ cần cô chủ thấy thoải mái trong lòng là được.”

Vi Vi bưng cà phê uống một hớp, cười lạnh nói: “Không cho cô ta biết thế nào là lễ độ, cô ta cũng không tự biết mình là ai.”

Gasley suy nghĩ một chút, nói với Vi Vi: “Cô chủ giỏi về y học, thật ra chỉ cần dùng chút thủ đoạn, đứa bé của Ngôn Tiểu Nặc cũng sẽ không còn nữa, đến lúc đó.”

“Đừng nói nữa.” Vi Vi cắt đứt lời Gasley, đặt ly cà phê xuống bàn, lạnh lùng nhìn Gasley: “A Quyết hy vọng có con, tôi không thể làm chuyện như vậy.”

Gasley nhìn Vi Vi nói: “Nếu như cậu chủ hy vọng có một đứa con thì cũng chỉ có thể là do cô sinh ra, không phải là của loại phụ nữ không có chút lai lịch lại không biết trời cao đất rộng như Ngôn Tiểu Nặc!”

Vi Vi ngồi trên ghế sofa, trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu: “Đừng nói là A Quyết, bây giờ toàn bộ nhà họ Mặc cũng đều coi trọng đứa bé của Ngôn Tiểu Nặc, tôi không thể làm ra chuyện như vậy.”

“Cô chủ…” Gasley chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ: “Trước giờ vẫn có nhiều cơ hội tốt có thể mượn dao giết người, bây giờ dao không có, chẳng lẽ cô muốn nhìn Ngôn Tiểu Nặc sinh đứa bé ra sao? Tích cách của Ngôn Tiểu Nặc cũng không phải loại người dễ bắt nạt, đến lúc đó chỉ sợ còn có nhiều phiền toái hơn.”

“Gasley.” Vi Vi nhẹ nhàng nói: “Cho dù là ai sinh con, nếu như đứa trẻ không có, A Quyết chắc chắn sẽ rất khó chịu, rất thương tâm.”

Quản gia Gasley không cam lòng nói: “Trái tim của cô đều ở trên người của cậu chủ, quan tâm anh ta có khổ sở hay không, có đau lòng hay không, nhưng cậu chủ thì sao? Cô vào trong biệt thự này phải khóc bao nhiêu lần, bao nhiêu buổi tối ngủ không yên giấc, nhưng cậu chủ lại chưa từng quan tâm lấy một chút?”

Vi Vi nghe vậy, nhắm chặt hai mắt lại, giọt nước mắt từ trong mắt cô ta từ từ lăn xuống.

“Cô là cô cả của gia tộc Rolster, là viên ngọc trong tay ông bà chủ, trước giờ chưa từng bị ủy khuất như vậy.” Trong giọng nói của Gasley tràn đầy thương tiếc.

Vi Vi ngồi ở đó, rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt, nói: “Gasley, tôi biết ý của cô, nhưng bây giờ tôi không đành lòng làm ra chuyện như vậy.”

Cô ta dừng một chút, nói: “Tôi không phải là sợ ai, chỉ là tôi không muốn biến mình thành loại phụ nữ mà A Quyết ghét.

Cho dù anh ấy không thương tôi, nhưng tôi cũng không muốn anh ấy ghét tôi.”

Gasley nghe Vi Vi nói vậy, nhìn cô ta nói: “Cô chủ, cô thật sự đụng phải khắc tinh trong cuộc đời mình rồi.”

Vi Vi cười khổ: “Tôi đã nhận mệnh rồi, còn không được sao?”

Gasley không nói nên lời, chỉ đành ôm Vi Vi vào trong ngực, thở dài một tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc hoảng hốt trở lại phòng ngủ chính, Mặc Tây Quyết vẫn đang ngủ trên giường.

Cô đi tới trước giường, ngắm nhìn anh đang ngủ.

Bởi vì khoảng thời gian này thân thể và tinh thần đã chịu nhiều khổ sở dằn vặt, gương mặt gầy gò của Mặc Tây Quyết dường như không có chút thịt nào.

Khuôn mặt sắc bén, môi mỏng quyến rũ, mày kiếm anh tuấn.

Những thứ này đều là dáng vẻ mà cô yêu thương và tín nhiệm, Ngôn Tiểu Nặc không phân rõ rốt cuộc người nào là thật, người nào là giả.

Cô không thể nào tưởng tượng Mặc Tây Quyết sẽ nói với Vi Vi: “Anh sẽ lấy em, em yên tâm.”

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình muốn nổ tung, cô ôm đầu ngồi sụp xuống, không nhịn được khóc lên.

Mặc Tây Quyết đang ngủ mơ màng chợt nghe có tiếng khóc của phụ nữ, anh cố hết sức mở mắt ra, nhưng phát hiện trước giường không có bất kỳ ai.

Chẳng lẽ mình gặp ảo giác?

Mặc Tây Quyết gọi Ngôn Tiểu Nặc, nhưng không có tiếng trả lời nào.

Trong lòng anh rất nghi ngờ, đứng dậy gọi người giúp việc giúp mình mặc quần áo: “Ngôn Tiểu Nặc đâu?”

Người giúp việc vừa cúi đầu mặc đồ cho Mặc Tây Quyết vừa trả lời: “Cô Ngôn đang ở trong phòng bếp.”

“Giờ này còn ở phòng bếp làm gì?” Mặc Tây Quyết nhíu mày, còn chưa tới giờ cơm.

Người giúp việc cung kính trả lời: “Cô Ngôn nói cậu chủ buổi trưa không ăn nhiều, muốn xuống phòng bếp tự làm điểm tâm khai vị cho cậu chủ.” Nói xong, cô ấy mỉm cười: “Cô Ngôn thật quan tâm đến cậu chủ.”

Mặc Tây Quyết không lên tiếng, trong đôi mắt đen láy không giấu nổi ý cười.

Anh mặc quần áo xong, lập tức đi xuống tầng tìm Ngôn Tiểu Nặc.

Cô đang có thai cơ thể lại yếu, Mặc Tây Quyết thực sự không đành lòng để cô tự mình xuống bếp.

Trong phòng bếp, dáng người nhỏ bé đeo tạp dề đang đứng trước bàn bếp, mái tóc dài đen bóng buộc gọn gàng, để lộ cái cổ trắng ngần vô cùng rung động lòng người.

Mặc Tây Quyết vô thức đi tới sau lưng cô, đưa tay ra ôm lấy cô.

Ngôn Tiểu Nặc sợ hết hồn, cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh tỉnh rồi? Ngủ ngon không?”

Mặc Tây Quyết lắc đầu, nói: “Không biết có phải do anh nằm mơ không, cứ luôn nghe thấy tiếng có người khóc.”

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc nhói lên, nhẹ giọng nói: “Mình có nằm mơ hay không còn không biết hả?”

“Không biết.” Mặc Tây Quyết càng ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, trong giọng nói tràn đầy thương yêu: “Tại sao lại tự mình xuống bếp? Em đang có thai, đừng quá mệt mỏi.”

Lời này nếu là trước đó Ngôn Tiểu Nặc sẽ không nghĩ gì, chỉ cho rằng trong lòng anh thương cô.

Nhưng bây giờ, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy Mặc Tây Quyết đang lo lắng cho đứa trẻ mà thôi.

Cô cất giọng nhàn nhạt: “Không ngại, trước khi đi chú Trình còn để lại thuốc cho em, mỗi ngày em đều uống, cơ thể khỏe lên rất nhiều.” Mặc Tây Quyết vén mấy sợi tóc của cô lên, nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Không sao thì tốt, sau này đừng xuống bếp nữa, để đầu bếp và người giúp việc làm những thứ này.”

“Em chỉ làm lần này.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, sau đó múc canh đã hầm xong ra bát. Mặc Tây Quyết ngồi ở trước bàn ăn, chờ Ngôn Tiểu Nặc làm xong canh và điểm tâm. Ngôn Tiểu Nặc làm xong bữa ăn, nói với Mặc Tây Quyết: “Em hơi mệt, lên tầng nghỉ ngơi đây.”