Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 282




Chương 282

Sáng sớm hôm sau, Mặc Tây Quyết lên đường bay đến London.

Ngôn Tiểu Nặc tiễn Mặc Tây Quyết lên máy bay tư nhân. Cô nhìn chiếc máy bay kia biến mất khỏi tầm mắt của mình, đứng một lúc rồi mới trở về.

Ngay cả quản gia Duy Đức cũng bị Mặc Lăng Thiên gọi đi.

Trình Tử Diễm, Đường Mạt Ưu, quản gia Duy Đức và Mặc Tây Quyết đều không ở trong lâu đài, những người có thể che chở cô đều không ở bên cạnh cô.

Ngược lại là đặt cô và Vi Vi ở trong cùng một cái lồng, muốn để Vi Vi giết chết cô ư?

Ngôn Tiểu Nặc đứng đó cười mỉm.

“Cô Ngôn, sân bay gió rất to, coi chừng cảm lạnh. Nữ giúp việc cung kính nhắc nhở Ngôn Tiểu Nặc.

“Chúng ta về lâu đài thôi.” Giọng của Ngôn Tiểu Nặc rất điềm tĩnh, sau đó trực tiếp lên xe.

Nghe thấy giọng nói của cô, nữ giúp việc ngơ ngác như thể không quá quen với Ngôn Tiểu Nặc như thế này.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên xe, suy nghĩ mấy ngày tiếp theo mình nên làm gì.

Nếu giống như Mặc Tây Quyết nói, đi đầu lánh nạn vào thời điểm này cũng là hành động liên lụy tới người khác, dù thế nào cô cũng không thể đồng ý.

Từ sân bay đến lâu đài là con đường lớn trong rừng. Mùa xuân đã sắp đi qua, cây ngô đồng Pháp mọc đầy ven đường, ánh nắng gần như không thể xuyên qua các lớp lá dày đặc kia, chỉ để lại bóng mát loang lổ dưới mặt đất.

Mặt trời dần dần lên đến giữa bầu trời, một nửa buổi sáng cũng sắp trôi qua.

Ngôn Tiểu Nặc xuống xe ở cổng, những người giúp việc được Mặc Tây Quyết chọn ra vây quanh Ngôn Tiểu Nặc đi vào phòng khách.

Vi Vi giống như bà chủ đứng đó chỉ huy những người giúp việc quét dọn phòng khách: “Các cô thảo bức tranh này xuống, đổi thành bức tranh tôi mang tới đây.”

Những người giúp việc tuy vẻ mặt cung kính nhưng lại không nhúc nhích tí nào.

“Các cô điếc hết rồi hả?” Vi Vi cảm thấy mất mặt, bèn nói với Gasley: “Cô đi đổi tranh đi.”

Gasley lập tức đáp: “Vâng.”

“Bức tranh đó là của công chúa Evelina.” Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa ra vào lạnh nhạt nói: “Nếu cô Vị Vị không tin, cô có thể xem chữ kí”

Ngôn Tiểu Nặc bước tới một cách tạo nhã, những người giúp việc trong phòng khách vừa nãy không nhúc nhích chút nào ngay lập tức trở nên giống như những con rối sống, đi qua dìu Ngôn Tiểu Nặc và giúp cô rót sữa bò.

Vi Vi chống nắm tay xuống bàn, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tôi vẫn muốn đổi đấy”

“Cô muốn đổi thành tranh của cô cũng không sao cả.” Ngôn Tiểu Nặc không hề sợ hãi nhìn Vi Vi: “Vậy thì mời cô Vi Vi rời khỏi lâu đài. Mặc dù tôi không được giáo dục tốt như gia tộc Rolster, nhưng tôi sẽ không thừa dịp chủ nhân vắng mặt mà vượt quá chức phận, tự tiện động vào đồ của nhà người ta.”

Lời này vô cùng cay độc, ngay cả Gasley cũng hơi thay đổi sắc mặt

Huống chi là Vi Vi.

“Ngôn Tiểu Nặc, cô nói gì đó!” Vi Vi tức giận giơ tay lên.

Tay của cô ta chưa hạ xuống, một vài vệ sĩ áo đen đã xuất hiện từ nơi nào không biết, hai trong số họ giữ Vi Vi, hai người giữ chặt Gasley, còn hai người thì đứng bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc chậm rãi uống sữa bò, dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều: “Tôi đang nói thật, đó cũng là lời khuyên dành cho cô Vị Vị. Nếu cô biết thân biết phận ở lại lâu đài, tôi sẽ lấy ra thái độ hiếu khách để tiếp đãi cô thật đàng hoàng.” Dứt lời, giọng cô thay đổi, đôi mắt sáng ngời lập tức lạnh như nước giếng, giọng cũng trầm xuống: “Nếu cô có ý nghĩ nào khác thì đừng trách tôi.”

Vị Vị tức bể phổi. Từ khi sinh ra tới giờ, cô ta chưa từng bị đối xử như vậy, bèn hét lên: “Ngôn Tiểu Nặc cô thì làm được gì?”

“Tất nhiên là tôi không làm được gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc bình thản đáp: “Nhưng nếu như là ném cô ra khỏi lâu đài, vậy thì tôi vẫn làm được.”

Vi Vi trừng mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc, ngực cô ta phập phồng vì giận dữ.

Gasley lên tiếng: “Cô Ngôn thực sự rất có khí phách, nhưng ngay cả khi cô đeo dây chuyền của gia tộc Trình thị, cô vẫn không thể với tới.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy một quả dâu tây đỏ mọng trong đĩa pha lê, hờ hững nói: “Quản gia Gasley đang ám chỉ tôi điều gì à?”

“Ám chỉ thì không dám.” Gasley lạnh nhạt trả lời: “Nếu đã tới nước này, không bằng nói thẳng vào vấn đề. Những gì cô Ngôn đã làm hôm nay không chỉ đắc tội hia tộc Rolster mà còn đắc tội cả nhà họ Mặc. Đắc tội Rolster thì không sao, nhưng cô Ngôn muốn thay thế cô chủ nhà tôi để trở thành cô hai nhà họ Mặc, chỉ sợ sẽ khó hơn.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn về phía Gasley, trong mắt cô như toát lên vẻ yếu đuối.

Gasley thẳng eo thẳng lưng nhìn Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt của cô ta bất giác lóe lên tia cực kỳ khinh miệt.

Mới hù dọa một chút đã chịu thua rồi? Gasley cười nhạo trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, vẻ yếu đuối trong mắt Ngôn Tiểu Nặc lập tức biến mất không còn tăm hơi, giọng cô tuy không lớn nhưng lại mạnh mẽ vang dội: “Quản gia Gasley không hổ là quản gia của gia tộc Rolster, nói năng dứt khoát lưu loát, lời lẽ sắc bén. Chỉ có điều, tôi nói cho cô biết, dù hôm nay tôi có ném cô ra khỏi lâu đài Đế Chi, tôi cũng không sợ gì cả.”

Dứt lời, cô quyết đoán phất tay.

Đám vệ sĩ không chút do dự kéo Gasley ra ngoài.

Vi Vi muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay của đám vệ sĩ. Cô ta cuống cuồng hét to: “Ngôn Tiểu Nặc, hôm nay cô đối xử với tôi như thế này, tôi sẽ nhớ kỹ!”

Ngôn Tiểu Nặc không thèm để ý mà đứng dậy đi lên lầu, đồng thời căn dặn: “Đưa cô Vị Vị trở về phòng, vì sự an toàn của cô Vị Vị, các anh phải canh giữ trước cửa phòng của cô ta, biết chứ?”

Đám vệ sĩ lập tức chấp hành.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Vi Vi được đưa về phòng, khẽ thở dài một hơi, cảm thấy chân mình đã hơi mềm nhũn.

Sau khi đến phòng ngủ chính, cô mới thả lỏng toàn thân và đặt tay lên bụng mình.

Nếu là trước đây, sao Ngôn Tiểu Nặc có thể không nể mặt mà đối xử với người khác như vậy?

Nhưng hiện tại cô đang ở một mình trong lâu đài, cô phải bảo vệ bản thân, bảo vệ đứa bé thật tốt. Chỉ dựa vào những người Mặc Tây Quyết để lại vẫn không thể được, cô phải có thái độ cứng rắn để răn đe những kẻ không yên phận kia.

Có lẽ như Gasley đã nói, hành vi của cô hôm nay sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ tệ.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm, cũng không muốn quan tâm. Bây giờ cô chỉ quan tâm đến Mặc Tây Quyết và đứa con hai tháng tuổi trong bụng mình.

Nếu ai đó muốn làm tổn thương họ, cô chắc chắn sẽ không mềm lòng!

Ngôn Tiểu Nặc bước tới ghế sofa im lặng ngồi một lúc, sau đó lấy bản thảo trong ngăn khóa ra rồi bắt đầu sửa chữa.

Đánh lạc hướng sự chú ý là một cách rất tốt để loại bỏ những cảm xúc có hại. Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu vẽ lên giấy, sửa sửa chữa chữa, trong vô thức đã quên đi những chuyện khiến người ta buồn phiền kia.

Thời gian rất nhanh chóng đã đến buổi trưa.

Nữ giúp việc ở bên ngoài thận trọng hỏi ý kiến: “Cô Ngôn, giờ đã ăn trưa được chưa a?”

Giọng của Ngôn Tiểu Nặc rất bình thản:

“Vào đi.”

Nữ giúp việc đẩy xe thức ăn vào, trên xe có rất nhiều món đa dạng, riêng món canh thôi đã có tới năm loại.

Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ nhìn nữ giúp việc bưng từng món ăn lên, cô hờ hững hỏi: “Hôm nay ai nấu cơm?”

Nữ giúp việc đáp: “Là đầu bếp Lê

Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi: “Đã đưa cơm cho bên Vi Vi chưa?”

“Dạ vẫn chưa.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm đũa lên, sau đó dặn dò: “Dù sao cô ta cũng là khách, một ngày ba bữa, cơm áo không thể thiếu, các cô cũng phải hầu hạ cho tốt.”

Nữ giúp việc vội vàng kính cẩn nhận lệnh, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Cô Ngôn, còn quản gia Gasley thì sao?”

“Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Giọng của Ngôn Tiểu Nặc trầm hơn.

Nữ giúp việc trông rất trang nghiêm: “Quản gia Gasley vẫn đang đứng ở cổng lâu đài.”

Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi: “Thiết bị thông tin trên người cô ta thì sao?”

“Đã bị cậu chủ lấy đi từ trước. Theo quy tắc của lâu đài, người giúp việc trong lâu đài không thể liên lạc với bên ngoài khi chưa được phép.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ tới Cận Phượng Anh, trong lòng không khỏi buồn bã.

Cô không biết có những quy tắc như thế trong lâu đài, vậy nên lúc trước Cận Phượng Anh cũng rất ít khi liên lạc với người nhà của mình, chắc hẳn vì thế cô ấy mới hận cô như vậy!

Nhưng Cận Phượng Anh là Cận Phượng Anh, Gasley là Gasley, đối với Ngôn Tiểu Nặc, hai người họ hoàn toàn khác nhau. Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt dặn dò: “Đưa cô ta về phòng đi, đối đãi với cô ta như Vi Vi,

đợi Mặc Tây Quyết trở về rồi tính tiếp.”

Sau khi thấy hành động quyết đoán và tàn nhẫn của Ngôn Tiểu Nặc trước đó, ấn tượng của nữ giúp việc đối với cô hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ thay đổi, mà là thuộc dạng long trời lở đất.

Bọn họ cứ tưởng rằng Ngôn Tiểu Nặc là kiểu phụ nữ dịu dàng như nước, không ngờ lại có một mặt như vậy.

Có lẽ ứng với câu nói, phụ nữ vốn yếu ớt, làm mẹ ắt kiên cường.

Nữ giúp việc không dám có bất kỳ sơ suất nào, sợ kết cục của mình sẽ thảm hại hơn cả Gasley, vội vã đi chấp hành mệnh lệnh của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc thấy nữ giúp việc sợ sệt như vậy liền biết mục đích của mình đã đạt được, cô khẽ mỉm cười.

Bữa cơm hôm nay do đầu bếp Lê nấu. Đầu bếp Lê là đầu bếp riêng của Mặc Tây Quyết, nhận lệnh trực tiếp từ Mặc Tây Quyết, là người tuyệt đối an toàn.

Vì vậy cô cực kỳ yên tâm với bữa cơm này.

Ngôn Tiểu Nặc vừa ăn vừa lo lắng cho Mặc Tây Quyết đang ở trên máy bay.

Sở dĩ cô hỏi vụ thiết bị thông tin là để phòng ngừa tình huống hiện tại bị lộ, sợ sau khi gia tộc Rolster biết hành vi của cô sẽ gây áp lực lên nhà họ Mặc. Cô không quan tâm người khác, cô chỉ quan tâm đến sự an toàn của Mặc Tây Quyết.

Một người có thể cầm súng đối phó với con trai mình ngay trên đường phố London như Mặc Lăng Thiên khiến cô thực sự rất lo lắng cho sự an toàn của Mặc Tây Quyết trong chuyến đi lần này.

Nghĩ tới đây, cô không thể nuốt trôi cơm nữa.

Dù có lo lắng cũng bỏ tay hết cách, cô chỉ hy vọng rằng Mặc Tây Quyết có thể trở lại an toàn và sẽ không có gì xảy ra.

Trên máy bay, quản gia Duy Đức vẫn nhận được báo cáo từ lâu đài.

Ông đưa phần báo cáo này cho Mặc Tây Quyết. Sau khi xem xong, Mặc Tây Quyết cười nói với quản gia Duy Đức: “Ông nói cô ấy là thỏ trắng? Ông đã từng gặp chú thỏ trắng nào như vậy chưa? Rõ ràng là một con sư tử cái.”

Nhìn vào ánh mắt cưng chiều của Mặc Tây Quyết, quản gia Duy Đức gật đầu mỉm cười: “Nói thật, tôi cũng không ngờ cô Ngôn lại có một mặt quyết đoán như vậy”

Mặc Tây Quyết cười cười, đặt báo cáo sang một bên rồi nói với quản gia Duy Đức: “Bây giờ chúng ta không ở bên cạnh cô ấy, Gasley lại có chuẩn bị trước mới đến, tôi nghĩ hôm nay Gasley và Vi Vi cũng trở tay không kịp.

“Như thế mới tốt.” Quản gia Duy Đức khẽ nói: “Tránh cho bọn họ phạm sai lầm.