Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 267




Chương 267

Ngôn Tiểu Nặc sững người, cảm thấy cánh tay Mặc Tây Quyết đang rời khỏi mình, anh lại nằm xuống, thấp giọng nói: “Anh mệt rồi, nghỉ thêm một lúc nữa”.

Cảm giác như vừa mới bị bầu không khí ấm áp cuồng nhiệt cuốn lấy, chốc lát lại tan biến.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng kéo ngón tay anh.

Mặc Tây Quyết nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô đang cẩn thận dè dặt nắm lấy bàn tay mình, trong lòng dần trở nên ấm áp, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng trong trẻo mềm mại, giống như giọng sương mai đọng trên ngọn cỏ non.

Mặc Tây Quyết muốn nhấc tay lên, nhưng trên tay lại truyền đến cảm giác đau đón.

Chớp mắt anh trở nên tỉnh táo, nhớ lại lần trước vai anh bị chính mình dùng dao rạch, ánh mắt cô lại trở nên như vậy.

Chắc là vì cảm thấy áy náy.

Mặc Tây Quyết cảm thấy mất mát trong lòng, hàng mi vừa dày vừa dài rủ xuống, như tấm rèm hạ màn trên sân khấu.

Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao anh lại như vậy, cô muốn nói gì đó, Mặc Tây Quyết lại nhẹ nhàng quay đầu đi, nhắm mắt lại.

Anh ấy thật sự mệt rồi sao? Vậy thì cô không nên quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.

Hiện tại Ngôn Tiểu Nặc mong muốn nhất đó là anh mau chóng khỏe lại, thực sự bộ dạng yếu ớt, tái nhợt của anh khiến cô đau lòng vô cùng.

Cô chỉ gối sát đầu trên vai anh, có một loại cảm giác nương tựa vào nhau.

Mặc Tây Quyết vẫn chưa ngủ, mùi hương trên tóc cô thoang thoảng vương vấn trên mũi anh, khiến anh cảm thấy vừa chân thực lại vừa ảo mộng.

Hiện tại anh có chút không đoán được tâm tư của cô, thậm chí không thể phân biệt cô ở bên anh lúc này là vì áy náy anh vì cô mà bị thương, hay là vì điều gì khác.

Cô cảm động rồi sao?

Mặc Tây Quyết cảm thấy hiện tại anh không có cách nào để tham vọng tình yêu của cô, thậm chí là thích, cũng không còn dám trông mong quá nhiều.

Nếu cô đối với anh chỉ là cảm động và áy náy, thì anh thà không cần.

Nghĩ đến đây, trong đầu anh bắt đầu có chút lòng dạ rối bời, muốn lật người qua.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại đang ôm cánh tay của anh, khiến anh không có cách nào động đậy, bên tai truyền đến tiếng thở đều đặn của Ngôn Tiểu Nặc.

Mặc Tây Quyết nghiêng đầu qua, thấy cô đã ngủ rồi.

Gương mặt nhỏ nhắn vốn lóng lánh hiện tại chỉ còn lại vẻ tái nhợt, sắp bé hơn cả bàn tay anh, trong lòng anh trào lên cảm giác thương xót, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.

Rồi anh thiếp đi lúc nào không hay.

Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì Mặc Tây Quyết vẫn còn đang ngủ.

Cô không dám đánh thức anh, chỉ nhẹ nhàng nhổm dậy, ngồi trên giường một lúc, cô vuốt ve bụng mình, cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, thấy anh vẫn đang ngủ say, lại cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ vẫn rất bằng phẳng của mình, ở đó, có đứa con của hai người.

Một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có đột nhiên trào lên, khỏe mỗi Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà cong lên.

Cô xuống giường đi xem nhà bếp là đồ bổ cho anh.

Người làm và đầu bếp trong nhà bếp thấy Ngôn Tiểu Nặc đích thân đến thì đều vội vàng dừng công việc trong tay, lần lượt cung kính chào hỏi cô: “Cô Ngôn”.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu nói: “Mọi người cứ làm việc của mọi người đi, tôi chỉ đếm xem một chút thôi”.

“Vâng, mọi người vừa trả lời cô, vừa tiếp tục công việc.

Nhà bếp vô cùng lớn, dù cho Ngôn Tiểu Nặc có ở đó thì cũng không hề ảnh hưởng gì đến công việc trong nhà bếp.

Ngôn Tiểu Nặc đi đến trước nồi hầm canh, trên bếp đang bật lửa rất nhỏ để hầm canh bổ, cô nhẹ nhàng hỏi: “Đây là đang nấu gì vậy?”

Người đầu bếp cười trả lời: “Đây là canh cá chép hầm sâm nấu cho cô Ngôn, ông Trình đã đặc biệt dặn dò, để giúp cô Ngôn an thai bổ khí huyết”.

Ngôn Tiểu Nặc cười cười, nói: “Vậy còn đồ ăn chuẩn bị cho Mặc Tây Quyết đâu?”

Người đầu bếp kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ còn chưa tỉnh mà?”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Chú Trình chắc chắn đã đưa công thức cho mọi người rồi”.

“Cái đó thì đưa rồi”. Người đầu bếp trả lời rất quy củ, “Cô Ngôn muốn xem sao?”

“Đưa tôi xem một chút”. Ngôn Tiểu Nặc không hề từ chối.

Người đầu bếp đưa công thức nấu ăn cho Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn qua, cũng không khác cái của cô là mấy, đều là những thứ bồi bổ cơ thể, trong đó có một món là gà đen hầm củ từ, cô muốn đích thân nấu cho Mặc Tây Quyết.

Người đầu bếp rất sửng sốt, nhưng Ngôn Tiểu Nặc muốn làm gì thì đâu đến lượt ông ấy hỏi nhiều, trừ việc trợ giúp Ngôn

Tiểu Nặc ra thì ông ấy không dám nói và cũng không dám làm gì khác.

Ngôn Tiểu Nặc rất khiêm tốn thỉnh giáo người đầu bếp mấy vấn đề, ví dụ nên để lửa như thế nào thì tốt, hay nên làm việc gì trước.

Không kể việc to nhỏ thế nào, thậm chí mỗi chi tiết cô đều hỏi một cách rõ ràng, sau đó làm theo một cách chuẩn xác.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy, đây là đồ bổ nấu cho Mặc Tây Quyết, cô không thể để có bất cứ sai sót nào.

“Không ngờ một công thức nấu ăn đơn giản như vậy, mà có bao nhiêu thứ phải học hỏi như thế”. Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng làm xong mấy việc đó, nhìn ngọn lửa xanh đang bập bùng nói.

Người đầu bếp nhã nhặn cười cười: “Cô Ngôn học rất nhanh, chứ không thì sao có thể làm nhanh như thế được”.

Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi: “Cái này còn bao lâu nữa thì xong?”

“Một tiếng đồng hồ là được rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể ngoan ngoãn đợi canh nấu xong.

Canh của Mặc Tây Quyết vẫn đang hầm, thì canh của cô đã xong rồi.

Cô người làm múc canh cá chép hầm sâm ra một bát nhỏ, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ông Trình đặc biệt dặn dò, không thể để canh nguội rồi mới ăn

Cũng là nói cô phải mau chóng uống canh đi.

Ngôn Tiểu Nặc rất biết chừng mực, cười dịu dàng với cô người làm rồi ngồi xuống góc bàn ăn uống canh.

Lúc đã uống được gần hết canh thì canh hầm cho Mặc Tây Quyết cũng xong.

Ngôn Tiểu Nặc đón lấy chiếc khay đựng đồ ăn mà cô người làm đưa tới, cười nói: “Mọi người nghỉ một chút đi, tôi đưa qua đó là được rồi”.

Lúc này cô người làm và người đầu bếp mới biết là Mặc Tây Quyết đã tỉnh rồi, không kìm được lộ ra nụ cười vui mừng, trong ngữ khí mang theo chút nhẹ nhàng: “Vâng, đã có cô Ngôn rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn bát canh màu vàng nhạt, trong lòng có một loại cảm giác chờ đợi ấm áp.

Một tay cô bên khay đồ ăn, một tay đẩy cửa phòng ngủ chính, nhưng lại đứng ngẩn ở đó.

Không biết từ lúc nào Vi Nhi đã vào trong đó, cô ta đang ngồi bên cạnh giường, mà Mặc Tây Quyết cũng đã tỉnh, Vi Nhi đang cười rất tươi nói gì đó với Mặc Tây Quyết, còn Mặc Tây Quyết không chỉ chăm chú lắng nghe, mà trong mắt còn mang ý cười nhàn nhạt.

Ngôn Tiểu Nặc có chút không biết nói gì.

Vi Nhi thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, nụ cười trên gương mặt cũng không vì thế mà mất đi phần nào, ngược lại càng cười rực rỡ hơn, đi tới đón lấy khay thức ăn trên tay Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói ngọt ngào thánh thót: “Đúng lúc A Quyết nói là đói rồi, may quá vừa đúng lúc cô mang canh đến”.

Mắt Ngôn Tiểu Nặc nhìn về phía Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết gật đầu với cô, nói một câu: “Vất vả cho em rồi”.

Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không vất vả, lần đầu tiên em hầm canh, anh nếm thử xem”.

Vi Nhi đỡ Mặc Tây Quyết ngồi dậy, cầm thìa canh lên thổi thổi, đưa thìa canh đến bên miệng Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết lại không hề động đậy, chỉ nhẹ giọng nói với Vị Nhi: “Cô bận cả một ngày, cũng mệt lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi, tôi tự uống được”.

Bàn tay Vi Nhi dừng lại một chút, cười nói: “Em không thấy vất vả chút nào, anh quên rồi sao, trước đây lúc anh bị ốm, đều là đích thân em sắc thuốc cho anh, đích thân em bón thuốc cho anh uống”.

Những lời này nói vô cùng ngọt ngào mà nhẹ bẫng, rơi vào trong tai Ngôn Tiểu Nặc lại không khác gì sét đánh, cô cảm thấy trong ta mình có tiếng ù ù vang lên.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại không nói lời nào, vẫn đứng ở đó.

Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cô đứng ở đó, thân hình cô mảnh mai như hoa sen mới, song biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng hờ hững như hoa sen moi no.

Lòng anh bỗng chốc bị cảm giác mất mát lấp đầy, không chỉ là mất mát mà còn có một loại cảm giác thất vọng.

Giọng thúc giục của Vi Nhi vang lên: “A Quyết, mau uống đi, không thì nguội mất”.

Mặc Tây Quyết lại không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ không muốn tiếp tục nhìn đôi mắt tràn ngập cảm giác không quan tâm của Ngôn Tiểu Nặc, anh cúi đầu uống thìa canh Vi Nhi đưa tới.

Trong lòng Vi Nhi không kìm được mà cảm thấy vui điên cuồng, càng thêm cẩn thận dè dặt đút canh cho Mặc Tây Quyết.

Uống hết một bát canh, lúc Mặc Tây Quyết nhìn ra cửa lần nữa, thì đã không còn thấy bóng dáng Ngôn Tiểu Nặc đâu nữa.

Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy trống rỗng, lại nhìn lên nụ cười rực rỡ như hoa của Vi Nhi, đôi mắt lộ ra cảm giác mệt mỏi, “Tôi muốn nghỉ ngơi, cô cũng về nghỉ ngơi đi”.

Vi Nhi cười dịu dàng, nói: “Vậy được, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, lát nữa em lại qua thăm anh”.

Mặc Tây Quyết gật đầu một cách thờ ơ, cũng không nhìn cô ta nữa, trực tiếp nằm xuống.

Vi Nhi lại không rời đi ngay lập tức, cô ta còn vén chặn cho Mặc Tây Quyết, rồi nhìn bóng lưng Mặc Tây Quyết một lúc nữa rồi mới lưu luyến rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn ở trong căn phòng đối diện phòng ngủ chính sắp xếp lại quần áo mà cô may cho con.

Cô nghe thấy tiếng đóng cửa bên phòng ngủ chính, tiếng bước chân đã xa rồi, cô mới cầm lấy chiếc làn nhỏ mở cửa phòng ngủ chính.

Mặc Tây Quyết bị tiếng mở cửa đánh thức, anh mở mắt nhìn, lại phát hiện ra Ngôn Tiểu Nặc đã tiến vào.

Trong tay cô còn cầm theo một chiếc giỏ nhỏ được đan vô cùng khéo léo, bên trong đó đựng quần áo của em bé.

Anh không kìm được hỏi: “Đây là?” Trên mặt cô từ từ nở ra nụ cười hạnh phúc: “Quần áo may cho con”.

Mặc Tây Quyết không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với cô, lại nhắm mắt lại.

Ngôn Tiểu Nặc không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, liền đến cạnh cửa sổ, may quần áo cho con dưới ánh nắng chiều rực rỡ.

Tấm vải lụa màu xanh lá nhạt, trên bề mặt còn in hình những chú vịt vàng nhỏ xinh, nhìn đáng yêu vô cùng.

Cô tỉ mỉ cắt từng chút một, rồi lại luồn chỉ, không đến một giờ đồng hồ, một chiếc áo nhỏ đã hoàn thành.

Đây là đồ lót cô làm cho em bé, vừa thoáng khí vừa ấm áp, sẽ không làm tổn thương làn da non nớt của con.

Mặc Tây Quyết vẫn chưa ngủ, anh không kìm được lật người lại nhìn cô ngồi trên sofa may quần áo.

Cô làm vô cùng nhập tâm, ánh nắng chiếu xuyên qua chiếc áo bằng lụa trên tay cô, giống như ánh sáng chiếu xuống mặt hồ vậy, lấp lánh khiến người ta ngoái nhìn.

Anh đã gặp qua rất nhiều trang phục do các nhà thiết kế thời trang đẳng cấp sản xuất, nhưng cảm thấy chưa từng có bộ quần áo nào có thể so sánh được với chiếc áo sơ mi nhỏ xinh rất bình thường trên tay cô.

Có thể là do nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm lúc cô đang may chiếc áo ấy, cái cảm giác thanh bình yên tĩnh cùng với tình yêu dạt dào ấy.

Chỉ đáng tiếc, những cảm xúc đó đều là vì đứa bé cô đang mang trong mình, chứ không thuộc về anh.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Mời em đi ra, đừng có ở trong phòng ngủ chính làm mấy việc ấy”.

Anh đột nhiên lên tiếng, dọa Ngôn Tiểu Nặc hết hồn, cô có chút không thể khẳng định được đó là lời anh nói ra, nghẹn ngào hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Mặc Tây Quyết nhắm mắt lại, giọng nói lại càng lạnh lùng: “Đi ra”.