Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 237




Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới biết mình bị lừa, cô vô cùng tức giận, nhưng lại bị Mặc Tây Quyết ghì chặt lên tường, không thể động đậy.

Nụ hôn vô cùng mãnh liệt, Ngôn Tiểu Nặc bị anh hôn điên cuồng, đầu óc mơ hồ không biết trời đất là gì.

Cơ thể cô mềm nhũn, cũng chẳng còn chút sức lực nào để đầy anh ra, ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng nhỏ.

Đây chính là điều mà Mặc Tây Quyết muốn. Anh bế cô lên đặt lên giường, nhìn vào đôi mắt xanh thắm của cô, trong lòng càng đau đớn không thôi, hôn lên đôi mắt cô nói: “Ngủ đi”

Ngôn Tiếu Nặc chu mỏ lên, cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, nhằm mắt lại ngủ.

Bởi vì tác dụng của thuốc lại thêm tâm tình lên xuống thất thường nên cô sớm đã mệt mỏi, hơn nữa anh cũng ở ngay bên cạnh khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cơn bão lãng mạn cuối cùng cũng đã qua, cô cũng có thể yên lòng ngủ ngon giấc, buổi chiêu còn phải đến trường đi học.

Mặc Tây Quyết ôm Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục ngủ, cảm thấy giấc ngủ này thoải mái hơn bao giờ hết.

Tỉnh lại ăn cơm trưa xong, Mặc Tây Quyết mặc quần áo tử tế đi xử lý đống công việc còn đọng lại của buổi sáng, Ngôn Tiểu Nặc cũng đã rót thuốc cho anh, thúc giục anh mau uống thuốc.

Anh uống thuốc rất thoải mái, giống như một thói quen vậy, mặc dù chén thuốc đó của anh ngay cả cô cũng phải bịt mũi khi rót.

Trong lòng cô càng đau đớn.

“Em đến trường đây.” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng nhẹ nhàng: “Khi nào về thì cùng nhau ăn cơm.”

Mặc Tây Quyết thấy cô ghé sát mình, trong lòng sung sướng, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ rực rỡ, hào hứng nói: “Đi đi, anh sẽ đến đón em.”

Ngôn Tiểu Nặc bị ánh mắt của anh quyến rũ, lo lắng nếu mình còn tiếp tục nán lại thì sẽ muộn mất bèn chạy thật nhanh đi.

Mặc Tây Quyết chỉ thấy tâm trạng vô cùng phấn chấn, sương mù trong lòng cũng nhanh chóng tan đi, cơ thể nặng nề vì bệnh bỗng nhiên trở nên nhẹ bằng.

Lúc Toàn Cơ đi vào liền thấy anh hai mình tinh thần rạng rỡ, còn vui vẻ hơn cả lúc không bị bệnh, làm cho người khác không thể tin vào mắt mình.

“Yêu vào quả nhiên có thể làm cho con người trở nên trẻ tuổi hắn ra” Toàn Cơ dựa vào khung cửa, lạnh nhạt nói: “Đồng thời cũng có thể làm cho chỉ số thông minh của con người biến thành số âm”

“Không biết lớn nhỏ.” Mặc Tây Quyết cau mày: “Đứng ở đó làm gì?”

Toàn Cơ cũng không thèm để bụng, đi vào, đóng cửa lại ngồi xuống, thuần thục rót cho mình một ly cà phê rồi rót thêm ly nước ép táo đặt vào trong tay Mặc Tây Quyết.

Cô uống một hớp cà phê, nhẹ giọng nói: “Ba và anh cả đã về, trước khi đi, ba nói em phải chăm sóc thật tốt cho anh.

Nụ cười trên mặt Mặc Tây Quyết lạnh nhạt hơn nhiều, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Chăm sóc anh? Ha, tự anh có thể chăm sóc bản thân mình.”

“Có thể chăm sóc cho mình mà lại tự hại mình hôn mê bất tỉnh, dọa người thân hoảng hốt tới nỗi tay chân luống cuống à?” Toàn Cơ cau mày, nhìn vào chén thuốc màu đen nói.

Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô: “Em và Phó Cảnh Thâm đã đến bước nào rồi?”

Toàn Cơ đỏ bừng mặt, quay đầu đi: “Em đang nói chuyện của anh mà, sao anh lại hỏi chuyện này?”

“Em nghĩ anh hai của em mù hay điếc?” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Mấy câu nói lần trước chín phần thật một phần giả, đừng tưởng răng anh không biết.”

“Đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?” Lông mi Toàn Cơ run rẩy, nhìn anh nói: “Anh đừng tưởng rằng ba bỏ qua cho cô ấy hai lần thì có thể tiếp nhận cô ấy, chuyện mà ba muốn làm, chúng ta cũng không có cách nào đâu.”

Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói: “Anh vẫn muốn có cô ấy, ai cũng không thể can thiệp.”

Toàn Cơ thở dài nói: “Em biết là vậy mà, như này đi, sau này muốn dùng chỗ của em thì cứ nói.”

“Đây chẳng lẽ không phải là nghĩa vụ của em à?” Mặc Tây Quyết cười nhẹ: “Nhà thiết kế hàng đầu quốc tế Toàn Cơ, em không cân nhắc đến việc khi nào nghỉ hưu sao?”

Toàn Cơ vén mấy sợi tóc trước mặt, lạnh nhạt cười, dáng vẻ vô cùng tao nhã: “Vậy phải xem cô ấy có bản lĩnh khiến em cam tâm tình nguyện nghỉ hưu không đã”

Trường đại học S.

Ngôn Tiểu Nặc vừa đi vào trường học đã nghe thấy những tiếng bàn luận xì xào.

“Tràng pháo hoa tối hôm qua đẹp thật đấy”

“Đúng vậy, nghe nói đó là fan hâm mộ của Ngôn Tiểu Nặc tặng cho cô ấy đấy”

“Fan hâm mộ? Cũng có khả năng là vậy. Nhưng mà không biết fan hâm mộ nào lại giàu thế, pháo hoa bắn hơn một tiếng đồng hồ, không biết tiêu hết bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Đừng nói nữa, cô ấy đến rồi, chúng ta đi mau.”

“Đúng, sắp vào học rồi, tuyệt đối không thể đến muộn.”

Mấy nữ sinh vội vã đi mất.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm. Các bạn học cũng cho rằng đó là do fan hâm mộ của cô làm, không có ai đoán được là Mặc Tây Quyết, vậy thì tốt quá.

Nếu như mấy người đó biết Mặc Tây Quyết cố ý tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, chắc chắn sẽ loạn lên mất.

Sân trường vào buổi chiều, có người vội vàng đi học, có người lại tập luyện ở sân tập, chuẩn bị cho hội thi thể thao sắp tới.