Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 224




Phó Cảnh Dao nói: “Tớ cũng đang muốn nói chuyện này với cậu đây, cũng có một chút manh mối rồi, nhưng mà vẫn chưa chắc chắn mấy, đợi tớ điều tra đã”

“Thật sao?” Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lên: “Vậy thì tốt quá rồi, Lục Đình có thể đạt được những gì anh ấy muốn rồi”

“Ừm, cũng coi như tớ đã làm được một chuyện lớn.” Phó Cảnh Dao cười xán lạn: “Sao mà không nhìn thấy học trưởng Lục đâu nhỉ”

“Sắp đến hoạt động của trường rồi, với cả cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ, chắc là anh ấy rất bận.” Ngôn Tiểu Nặc nói.

Hôm nay có chuyện tốt mà cũng có chuyện xấu, cô vẫn còn lo lắng cho Mặc Tây Quyết, anh ấy tức giận như vậy, không biết đã giải quyết được mọi chuyện chưa.

Trong lòng rất lo lằng, sau khi cô học xong cũng không quay trở về Hằng An mà bảo tài xế Lý trở mình tới tập đoàn Để Quốc.

Cô không muốn kinh động tới Mặc Tây Quyết, cho nên không đi thang máy mà anh ấy chuyên dùng. Có lẽ là tan làm rồi cho nên không gặp quá nhiều người.

Mọi người mặc dù không dám làm gì cô ấy, nhưng mà tất cả mọi người đều giữ khoảng cách.

Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, cô chỉ yên lặng nhìn các tầng.

Đến tầng cao nhất, cô bước từng từng bước một tới phòng làm việc của anh.

May là hôm nay cô không đi giày cao gót, bằng không cô còn chưa kịp tiến vào đã bị tiếng giày của mình bán

đứng rồi.

“Cô ấy không có ở đây” Ở bên trong truyền ra giọng nói của Mặc Tây Quyết, lạnh lùng và vô tình: “Tôi vẫn không biết, tại sao cô ấy không có tư cách nhận sự nhờ vả của thái tử Carter.”

Bước chân của Ngôn Tiểu Nặc khựng lại, đôi mắt mở to ra. Cô ấy gửi bản thảo đi rồi, thái tử Carter rất hài lòng, tất cả đều là một bắt đầu tốt đẹp, tại sao đến lúc này lại có người nhảy ra nghi ngời khả năng của cô?

“Tổng giám đốc Mặc, chúng tôi rất hiểu cô ấy, cô ấy chỉ có kiến thức bình thường thôi, một chuyện lớn như vậy, làm sao có thế giao cho tiểu nha đầu đó.”

Là giọng nói của cậu!

Trong lòng của Ngôn tiểu Nặc đau đớn.

“Ba!” Mặc Tây Quyết đập mạnh tay lên bàn: “Mặc Tây Quyết tôi muốn cho ai thì cho, cần các người lo à?”

Ngôn Tiếu Nặc vẫn cảm thấy Mặc Tây Quyết quá lịch sự rồi, trong mắt của anh, cậu như là bố của cô. Đây chính là nguyên nhân mà Mặc Tây Quyết vẫn luôn khoan dung với cậu sao?

Cô chỉ cảm thấy Mặc Tây Quyết đang bị ủy khuất rồi, cho nên trong lòng đâu đớn.

“Cô Ngôn?” Từ phía sau vang lên giọng nói của quản gia Duy Đức.

Ngôn Tiểu Nặc giật mình quay đầu lại, giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng với quản gia Duy Đức.

Nhưng mà tất cả đã quá muộn rồi.

“Vào đây” Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên.

Ngôn Tiểu Nặc sờ trán, quản gia Duy Đức bày ra vẻ mặt xin lỗi.

Cùng nhau đi vào phòng làm việc, Ngôn Tiểu Nặc chỉ lạnh nhạt nhìn cậu mợ, đứng ở đó không nói gì.

Quản gia Duy Đức không ngời rằng sẽ có tình huống này cho nên vội vàng tìm lý do rời đi: “Cậu chủ, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Cũng được, cầm hợp đồng với công ty Diệu Hoa tới đây” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói.

“Vâng.” Duy Đức vội vàng rời đi.

Cậu mợ không biết xảy ra chuyện gì, hai bọn họ chỉ biết nhìn nhau và nhìn thấy được biểu cảm lo sợ trên khuôn mặt của đối phương.

“Em tới đây.” Mặc Tây Quyết nhìn Ngôn Tiểu Nặc vẫn đứng ở đó không nói chuyện.

Ngôn Tiểu Nặc bước thẳng tới chỗ anh.

“Tổng giám đốc Mặc!” Đột nhiên cậu đứng dậy, không biết lấy dũng khí từ đâu nói: “Tống giám đốc Mặc là rồng giữa vạn người, muốn loại phụ nữ nào mà chả được? Vốn dĩ cô ấy không xứng đáng với sự xem trọng của anh.”

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn cậu, trong lòng cảm thấy đau đớn.

“Vậy sao?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lôi cô vào lòng mình: “Tôi cứ xem trọng cô ấy thì ông làm gì được?”

Cánh tay anh vững chắc và mạnh mẽ, và cơ thể anh như một hàng rào cao, che chở cô khỏi mọi cơn bão.

Biểu cảm trên mặt của cậu mợ, có thể nóii là thay đổi như chong chóng, lúc thì kinh ngạc lúc thì sợ hãi. Bọn họ không thể hiểu được, một Ngôn Tiểu Nặc không danh không tiếng, từ lúc nào lại lọt vào mắt Mặc Tây Quyết.

Duy Đức cầm bản hợp đồng của công ty Diệu Hoa tới, với cả còn đem tới tất cả tư liệu dạo gần đây.

Mặc Tây Quyết lật xem tư liệu, thuận miệng nói: “Chỉ cần việc cho vay nặng lãi thôi, đã đủ khiến các người phá sản rồi”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng lại khiển toàn thân cậu mợ run rẩy.

Ngôn Tiểu Nặc lôi lấy tay của Mặc Tây Quyết, cô không muốn Diệu Hoa phá sản, cô không muốn bà ngoại đau lòng.

Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy bàn tay của cô, nhưng không nói một lời nào, từ cao nhìn xuống Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh.

“Tổng giám đốc Mặc, chuyện hôm nay anh coi như tôi chưa từng nói. Tôi cũng sẽ không tiết lộ ra bên ngoài một chữ nào” Ngôn Ngọc Thanh nói, quay đầu nhìn Lý Tịnh vẫn đang ngơ ngác.

Lý Tịnh vẫn không có chút phản ứng nào, đôi mắt vẫn không rời khỏi người Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Ngọc Thanh nhấc chân đá vào chân bà ta, Lý Tịnh đau đớn, lúc này mới có phản ứng: “A, cái đó, đúng rồi, tổng giám đốc Mặc, chúng tôi tuyệt đổi sẽ không nói linh tinh. Mong anh giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi.”

“Cút.” Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói một chữ.

Hai người đó nào dám ở lại nữa, lập tức cầm đồ chạy đi.

Duy Đức hơi cúi đầu với Mặc Tây Quyết, sau đó lập tức đi làm công việc còn đang dở.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Anh mệt không?”

Mặc Tây Quyết lắc đầu, sau đó ngôi xuống nhắm mắt lại.

Cô bước tới sau lưng anh, giơ tay lên xoa bóp thái dương cho anh, giọng nói dịu dàng: “Về sau nếu bọn họ còn đến nữa thì em sẽ đi nói chuyện với bọn họ.”

“Chẳng nhẽ bọn họ không biết chuyện em đi học?” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Mượn danh nghĩa của em tới tìm anh, muốn anh hủy bỏ thỏa thuận của em và thái tử Carter. Tổn thương em như vậy làm sao anh có thể ngồi yên được?”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, nhưng mà lại có lỗi với Mặc Tây Quyết. Trong lòng hôn độn không thế nào thoát ra được.