“Đương nhiên là em sẽ đi tắm “Cổ họng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút khô khan bởi ánh nhìn của anh, giọng nói không trong trẻo êm dịu như lúc trước, có chút trầm lắng.
Mặc Tây Quyết nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của cô, tia sáng trong đôi mắt đen láy được thắp lên trong phút chốc, sao băng đã trở thành quả câu lửa.
“Anh, anh đừng nhìn em như vậy.”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh, ánh mắt muốn né tránh anh.
“Hả?”
Mặc Tây Quyết cúi đầu thơm lên khóe môi cô, “Tại sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình sắp chết vì vỡ mạch máu, “Anh nhìn em như vậy, em sẽ rất hoảng loạn.”
“Sao lại hoảng loạn?”
Tay Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo dẻo dai của cô, ngón tay cái vờn qua hai bên eo cô.
“Mặc Tây Quyết……”
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc trở nên hỗn loạn, có một cảm giác khó kìm chế lại được.
“Muốn ngắm anh không?”
“Hả?”
“Chiêu hôm nay lúc đi ngủ, anh luôn cảm thấy có một cô gái háo sắc cứ nhìn anh”
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ như tôm hùm, vẫn biện hộ, “Em sợ anh lạnh”
Mặc Tây Quyết mở đèn sưởi trong nhà tắm, “Bây giờ anh rất nóng”
Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh đặt vào chỗ buộc dây của bộ đồ ngủ, “Túm lấy nó.”
Tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm lấy chiếc dây tơ lụa mềm mại như làn nước, sau đó bị anh nhẹ nhàng kéo xuống.
Bộ đồ ngủ màu đen rơi xuống như chiếc lông vũ, thân hình hoàn hảo của Mặc Tây Quyết hiện ra trước mặt cô.
Tuy đã nhìn thấy cơ thể anh rất nhiều lần, thế nhưng chưa có lần nào lại khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh như bây giờ.
“Mãn nguyện chưa?”
Bàn tay Mặc Tây Quyết đặt lên vai cô, giọng nói cực kỳ êm tai.
Lúc này trong đầu Ngôn Tiểu Nặc trống rỗng, bộ đồ ngủ màu hồng xanh bị anh vứt lên sàn nhà.
Sau đó, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cuối cùng lúc hai người đồng thời đạt cực khoái, nhiệt độ trên đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết nóng bỏng đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Tỉnh dậy đã là 7 giờ.
Ngôn Tiểu Nặc đã không còn sức để đi tắm, vệ sinh cá nhân xong liền mặc quần áo dày rồi tới trường.
Phó Cảnh Dao vẫy tay với cô, “Uyển Cừ, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
Ngôn Tiểu Nặc băn khoăn bước đến, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Phó Cảnh Dao bỗng trầm xuống, “Hôm qua nghe anh tớ nói, sau khi Trần Đình Đình đến bệnh viện tâm thần không lâu, đã nhảy lầu tự sát rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi sâu, bụm chặt miệng, “Sao lại có thể như vậy?”
“Hãy”
Phó Cảnh Dao thở dài một hơi, “Tuy cô ta rất đáng ghét, cũng rất xấu xa, thể nhưng vừa nghe thấy tin này, tớ lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.”
“Tớ cũng vậy”
Vẻ mặt Ngôn Tiểu Nặc đau buồn, “Cho dù là bệnh viện tâm thần, thì chắc cũng có người trông coi chứ nhỉ?”
Phó Cảnh Dao lắc đầu, “Đó không phải là nơi người có thể ở”
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì hơn, lúc đầu cô tưởng rằng, để Trần Đình Đình ra tù, có lẽ có thể giữ lại được tính mạng cho cô ta.
Nhưng không ngờ kết cục của cô ta lại bi thảm như vậy.
“Đúng rồi, lần trước chuyện cậu bảo tớ đi nghe ngóng tớ cũng đã thăm dò rồi.”
Phó Cảnh Dao chuyển chủ đề, “Tớ cũng đã nói với học trưởng Lục rồi, thế nhưng hình như anh ấy cứ nói mập mờ.”
“Nói mập mờ?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, “Có lẽ anh ấy không muốn nói thêm nữa.”
Phó Cảnh Dao khẽ gật đầu, “Suy cho cùng cũng là vết sẹo cũ, nên không muốn để người khác chạm vào”
“Vậy cậu có điều tra được gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi.
“Biển người mênh mông, rất khó để tìm một người”
Phó Cảnh Dao cảm thán, “Kết quả trước mắt đại khái có thể xác định ở phía tây Liên Sơn”
“Hôm qua tớ về nhà, cũng đã nói với một người bạn tốt rồi, để cô ấy lưu ý”
Ngôn Tiểu Nặc nói, “Chúng ta cũng đã hết lòng giúp đỡ rồi, có thể thành hay không, thì phải xem ý trời.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Phó Cảnh Dao khẽ nói.
“Đúng rồi, Cảnh Dao, cậu đã báo danh ngày hội thể thao của tháng sau chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa hỏi, “Nếu được giải thì cậu sẽ được thêm tín chỉ đấy”
Phó Cảnh Dao gật đầu, “Báo danh rồi, tớ báo danh chạy 800m nữ, cậu thì sao?”
“Tớ không tham gia”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, vừa cười vừa nói, “Đến lúc đó tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu”
“Quan trọng là thích tham gia thôi, dù sao thì tớ cũng không bận gì”
Phó Cảnh Dao cười nói, “Ngày mai cậu phải đến London tham gia buổi đấu giá Sotheby’s à?”
“Ừm, tớ phải đi xem thử”
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay bạn tốt, “Tớ sẽ mang quà lưu niệm về cho cậu.”
“Được được.”
Phó Cảnh Dao nghe cô nói đến quà, lập tức hỏi, “Cậu còn bảo sẽ tặng cho tớ một món quà tự tay thiết kế, việc nào ra việc nấy, cậu không được phép nuốt lời đâu nhé.”
“Tớ nuốt lời lúc nào?”
Đôi mắt to tròn của Ngôn Tiểu Nặc trong sáng như làn nước, “Cậu cứ yên tâm đi, tớ đang thiết kế rồi ”
“Là gì vậy là gì vậy?”
Phó Cảnh Dao vội vàng hỏi, trong đôi mắt to tròn như quả hạnh nhân ngập tràn sự mong đợi.
“Đừng nôn nóng mà, trước mắt chỉ đang thiết kế, đợi hoàn thành sẽ cho cậu xem”
Ngôn Tiểu Nặc cố tình thừa nước đục thả câu.
“Ây dà, cậu thật đáng ghét, sao cứ như tớ vậy?”
Phó Cảnh Dao trề môi.
“Thôi, cô Phó, tớ nhất định sẽ mau chóng hoàn thành, hồi hộp thì mới có ý nghĩa chứ”
Ngôn Tiểu Nặc nháy mắt đầy tinh nghịch.
Phó Cảnh Dao bật cười bởi điệu bộ dễ thương của cô, “Biết rồi, chỉ nói là giỏi, còn lắm trò nữa”
“Giáo viên đến rồi, học thôi.”
Khóe mắt Ngôn Tiểu Nặc đã nhìn thấy giáo viên bước vào, lập tức khép lại chủ đề, quay lại trạng thái chăm chỉ học tập.
Đây là tiết tiếng Anh, Ngôn Tiểu Nặc tiếp thu được rất nhiều, cô lập tức đuổi theo giáo viên.
Thầy là một giáo viên nước ngoài đến từ nước Anh, thấy cô đuổi theo, hiển nhiên rất kinh ngạc.
Ngôn Tiểu Nặc dùng tiếng Anh nói chuyện với giáo viên, “Thầy, ngày mai là buổi đấu giá của Sotheby’s, em muốn hỏi một chút, nếu đến tham dự buổi đấu giá đó, cần phải chú ý điều gì không?”
Giáo viên nước người càng kinh ngạc hơn, thế nhưng vân rất lịch sự nói cho cô biết về rất nhiều quy tắc của buổi đấu giá Sothebys đó, Ngôn Tiểu Nặc vừa chăm chú nghe, vừa lặng lẽ ghi chép lại những điều ấy.