Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 141




Ngôn Tiểu Nặc rất tán thành, “Được ạ, em nhất định tham gia. Vậy tối mai ở đâu vào lúc nào a?”

“Bảy giờ tối mai, ở khách sạn Phi La.” Lục Đình lấy chiếc túi cục cưng đang đặt trên bàn đưa cho cô. Chiếc Prada phiên bản mới nhất số lượng có hạn trên thế giới mới ra, Lục Đình đã sớm quen với cách ăn mặc của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc không hề chú ý đến biểu cảm của Lục Đình, đón lấy túi, nghĩ đến chiếc điện thoại đáng thương ở trong túi, cô hỏi Lục Đình, “Lục học trưởng, màn hình điện thoại của em bị vỡ rồi, anh có biết chỗ nào sửa điện thoại không?”

“Màn hình điện thoại bị hư à?” Lục Đình kinh ngạc, “Đưa anh xem nào.”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ đành đưa điện thoại cho Lục Đình.

Lục Đình đón lấy điện thoại, biểu cảm càng kinh ngạc, “Loại này là máy được đặc chế riêng à?”

“Đúng ạ” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cô nhớ lúc Mặc Tây Quyết lấy điện thoại ra đã nói như vậy.

Lục Đình hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, lần trước lúc anh phu trách đảm nhiệm cuộc thi thiết kế, nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng có một chiếc điện thoại y hệt như của cô.

Chẳng nhẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? “Lục học trưởng, anh sao thế a?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cầm điện thoại nửa ngày cũng không nói câu nào liền hỏi một câu.

Lục Đình vội vàng trở lại bình thường, cười nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ chỗ nào mới có thể sửa được chiếc điện thoại này của em.” Nếu như đã là máy được đặc chế riêng, chắc hẳn không dễ dàng sửa được. “Lục học trường, em xin lỗi, làm khó anh rồi” Ngôn Tiểu Nặc cầm lại điện thoại, “Để em mang về hỏi thử xem có chỗ nào sửa được không.”

“Tập đoàn Lục Thị cũng có phòng công nghệ, hay là, bây giờ chúng ta cùng nhau đi hỏi xem sao?” Lục Đình nói, “Anh thấy em cũng rất nóng ruột”

“Bởi vì đây là món quà mà người khác tặng em.” Ngôn Tiểu Nặc không muốn nhắc đến tên của Mặc Tây Quyết, “Lỡ như phát hiện ra món quà tặng em đã bị em làm hư, anh ấy nhất định sẽ không vui.”

Món đồ thế này, cũng chỉ có Mặc Tây Quyết mới tặng nổi.

Xem ra quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết không hề đơn giản.

Lục Đình trước giờ luôn là người xem thấu mọi chuyện nhưng không nói toạc ra, đối với việc riêng của người khác, anh không có bất cứ hứng thú nào, nhưng đối với người con gái trước mặt này, anh muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình. “Nếu như là đồ của bạn tặng, làm hư quả thực cũng không hay.” Lục Đình nói, “Giám đốc Vương của phòng công nghệ tập đoàn Lục Thị chắc sẽ có cách giúp em, bây giờ chúng ta đi luôn, chắc vẫn còn kịp.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Dạ, vậy chúng ta đi luôn ạ”

Cô muốn sửa xong điện thoại trước khi Mặc Tây Quyết biết, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Mặc Tây Quyết chút nào.

Lục Đình gọi điện thoại cho giám đốc Vương trước, sau đó lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc đến tập đoàn Lục Thị. “Lục học trưởng, giám đốc Vương anh ấy nói sao ạ? Có cách nào sửa được không?” Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế lái phụ, có chút lo lắng hỏi.

Lục Đình chăm chú lái xe, nhẹ nhàng trả lời: “Anh ấy nói phải nhìn điện thoại mới xác định được”

Ngôn Tieu Nặc khẽ thở dài một hơi, gật đầu, “Vâng. Vậy chúng ta đi nhanh một chút .”

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lộ ra vẻ nôn nóng, vốn là chuyện cũng hợp tinh hợp lý, nhưng Luc Đinh van cảm thấy kỳ lạ.

Dáng vẻ cô giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải Mặc Tây Quyết vậy, anh lại nghĩ đến có biến những đồ hàng hiệu đất tiền được thiết kế riêng, số lượng có hạn trên thế giới thành những món đồ dùng thường ngày, cũng như bộ lễ phục có giá trị hàng tỷ được mọi người để ý ở tiệc hoan giao hữu lần trước.

Những thứ này một tập đoàn nhỏ như tập đoàn Diệu Hoa không thể có thể chi trả nổi, cho dù là nhà họ Phó hay nhà họ Lục cũng không xa hoa như cô.

Lục Đình không muốn tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, nhưng thực tế làm cho anh không thể không nghĩ ngợi. Chớp mắt đã đến dưới tòa nhà của tập đoàn Lục Thị, giám đốc Vương đã sẵn sàng đón tiếp Lục Đình, “Cô Ngôn, cô đến rồi à.”

Giọng điệu vô cùng cung kính, xem ra Lục Đình cũng là người có năng lực.

Ngôn Tiểu Nặc cười với giám đốc Vương, giám đốc Vương nhìn thấy cô, cười nói: “Vị này là cô Ngôn phải không?”

“Chào giám đốc Vương ” Ngôn Tiểu Nặc lễ phép chào hỏi, lấy điện thoại từ trong túi ra, “Chính là cái này, màn hình bị hư rồi a, anh có cách nào sửa được không?”

Giám đốc Vương nhận lấy điện thoại của cô xem qua xem lại, hồi lâu mới nói, “Cô Ngôn, cô đợi một chút, tôi phải mang về xem thứ”

Ngôn Tiểu Nặc đành cùng với Lục Đình đợi ở dưới tòa nhà.

Lục Đình gọi người mang hai ly latte đến, đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, “Đừng nóng vội, uống chút đồ uống trước đã” Ngôn Tiểu Nặc biết được lòng tốt của anh, đón lấy ly latte, uống một ngụm, hương vị thơm ngon nồng đậm làm tim cô thấy ấm áp hơn. “Chiếc điện thoại đó rất quan trọng với em à?” Lục Đình làm như vô ý hỏi cô.

Đôi mắt đen như mực dầu của Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, gật đầu, “Dạ, là của bạn đưa cho, em không dám làm hư” Cô nói rất thản nhiên, Lục Đình gật đầu, cũng không hỏi thêm Đúng lúc này, giám đốc Vương cầm điện thoại xuống, Ngôn Tieu Nac voi vàng đặt ly xuống chạy ra nghênh đón, “Màn hình của chiếc điện thoại này có sửa được không ạ?”

Giám đốc Vương khó khăn lắc đầu, “Xin lỗi cô Ngôn nhé, chiếc điện thoại được đặc chế ở nước ngoài, trước mắt không có cách nào thay được màn hình, có điều tôi cho người sửa giúp cô, bây giờ vẫn có thể dùng đưoc”

Nói xong, ông đưa điện thoại lại cho Ngôn Tiếu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc đón lấy điện thoại mở nguồn, thấy Mặc Tây Quyết đã gửi mấy tin nhắn cho cô.

Cô vội vàng trả lời lại Mặc Tây Quyết, rồi đành phải nói thẳng sự thật chuyện điện thoại cho anh. “Cảm ơn giám đốc Vương, em sẽ nghĩ cách sửa nó sau vậy. Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc có chút thất vọng, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. “Không dám không dám, cô Ngôn còn có việc gì muốn làm không ạ?” Giám đốc Vương áy náy nói.

Lục Đình lắc đầu, “Không còn việc gì nữa rồi, anh bận việc của mình đi.”

Giám đốc Vương cười rồi rời đi, Lục Đình nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Anh đưa em về nhé?” Ngôn Tiểu Nặc cười rồi lắc đầu, “Không cần đâu ạ, Lục học trưởng anh đi trước đi, chiếc điện thoại này người bạn kia của em có cách sửa được ạ.”