Bước chân chạy hoảng loạn của Ngôn Tiểu Nặc khi đến gần hoa viên nhỏ trong trường cảm thấy có chút mệt, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở đó và nghỉ ngơi.
Vườn hoa nhỏ đang vào chớm thu, những bông hoa ngọc lan sắp tàn, còn thu hải đường lại nở rất rực rỡ, cảnh đẹp trước måt khiển cho tâm trạng của cô tốt nên rất nhiều.
Có chuyện gì vậy, sao lời Toàn Cơ vừa nói lại khiến trái tim đang bình lặng của cô lại trở nên đập nhanh như vậy.
Cô là người từ trước tới nay không bao giờ mưu mô.
Cô cũng không có tư cách gì để trách Mặc Tây Quyết, càng không có tư cách để nghi ngờ về cuộc sống sau này của cô. Mỗi bước chân lúc này, mặc dù rất gian nan, nhưng không phải là không có hi vọng.
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc bình tâm lại, đứng dậy trở lại lớp học.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cô, doạ cô sợ một trận. Chờ đến khi cô nhìn rõ, một người con trai đeo kính, trong tay đang cầm một quyển sổ và một chiếc bút ký, nụ cười rặng rỡ nói: “Xin hỏi bạn có phải là Uyển Cừ không?”
Ngôn Tiểu Nặc thấy mụn xuân trên mặt của anh ta, rồi lùi về phía sau gật đầu: “Là tôi đây “Đúng là cô rồi, tôi thích cô từ rất lâu rồi, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?” Nam sinh đưa quyển sổ và chiếc bút ký ra trước mặt cô.
Có chuyện gì vậy?
Mấy người bên cạnh càng ngày tụ hợp lại càng nhiều, nam sinh nữ sinh thấy cảnh này có chút hào hứng.
Ngôn Tiểu Nặc đành nhận lấy cây bút ký, chưa kịp ký tên thì chiếc bút bị giang lay.
Theo đó là một giọng nói lạnh lùng: “Để tôi ký cho cậu, cậu thấy sao?”
Ngoài Mặc Tây Quyết còn ai ở đây?
Nam sinh lập tức đúng người lại, lắp ba lấp bảp nói: “Mặc, Tổng giám đốc Mặc, Em còn có tiết học, em đi trước đây!” Nói xong nhanh chóng chạy đi. “Các người có chuyện gì sao?” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết quét qua một lượt những người đang đứng xem.
Mọi người lập tức rời đi, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy một giọng nữ sinh thì thầm, Tổng giám đốc Mặc , đẹp trai thật đẩy..”
“Thật ngưỡng mộ cô Uyển Cừ kia, có thể đứng gần anh ấy như vậy!”
“Vợ à, anh cũng ở rất gần em mà.” Một số nam sinh nói theo. “Cút!” Giọng của một nữ sinh giận dữ.
Mặc Tây Quyết vứt chiếc bút ký vào thùng rác, nhếch mày lên với cô: “Ưm cũng được nhiều người đón nhận nhỉ.”
Ngôn Tiểu Nặc than một hơi dài, “Em thực sự không biết anh ta.” Nói xong cô chuyển chủ đề, “Sao anh lại tới đây?”
“Hiệu trưởng mời anh tới đây thương lượng một số việc.” Mặc Tây Quyết điểm đạm trả lời. Ngôn Tiểu Nặc nhếch mày, “Mời sao?” cô quay lại nhìn, cô phát hiện xe của Mặc Tây Quyết đang đậu ở trước toà nhà dạy học, “Bàn bạc câu chuyện sao? Dựa vào thân phận của anh, lẽ nào không phải là hiệu trưởng nên đến gặp anh sao?”
“Mới một buổi sáng không gặp, em lại càng thông minh ra rồi đấy” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết léo lên sự tán dương.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn chưa tin, “Lẽ nào ở sân thể thao rất lớn kia? Chúng em nên lập một đội ngũ sau đó cầm biểu ngữ đến cổng trường để nghênh đón anh sao?”
“Biểu ngữ?” Mặc Tây Quyết cười lên một tiếng rồi lắc đầu, “Nếu mà như vậy anh đâu có cơ hội đối với em như thế này?”
Nói xong, anh bước về phía trước, hơi cúi đầu xuống. Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình lập tức lùi về phía sau nhưng lại giẫm lên hòn đá bị treo chân một chút, đổ người sang một bên. Mặc Tây Quyết nhanh chóng đỡ lấy cô, hương thơm mát lạnh lan tới, cô ôm chặt lấy cổ anh. “Anh không ăn thịt em, em sợ như vậy làm gì?” Mặc Tây Quyết củi đầu xuống nói một câu, rồi bế nàng công chúa của anh lên.
Mấy nữ sinh xung quanh thấy vậy la hét lên, “A a, Tổng giám đốc Mặc !”
“Á, người mà anh ấy bế là… Ngôn Uyển Cừ sao?”
“Trời ơi, Trời ơi, ôm công chúa! Ôm công chúa thật!”
Ngôn Tiểu Nặc vừa ngại vừa xấu hổ muốn chét, Mặc Tây Quyết bực mình vì tiếng la hét của mấy nữ sinh. Nhưng anh đối với nơi này lại không quen, buột miệng hỏi mấy người xung quanh, “Phòng y tế ở đâu?” Lập tức mấy nữ sinh xung quanh cùng chỉ tay về một hướng, và đồng thanh kêu lên: “Phòng thứ hai ở phía bên tay trái của toà nhà D phía trước.”
Đồng thanh như một hiệu lệnh trong quân đội. “Cảm ơn.” Mặc Tây Quyết bỏ lại hai từ rồi bỏ đi. Một cô gái hai tay đang ôm vào lấy nhau, ánh mắt say sưa nhìn theo dá hình của Mặc Tây Quyết, giống như rơi vào giấc mộng không thể nào thoát ra.
Khi bóng hình của Mặc Tây Quyết đến đoạn rẽ rồi biến mất lúc này nữ sinh đó được mấy người khác bên cạnh vỗ vai, “Mau xem này, vừa nãy tôi chụp chộm được mấy bức ảnh, cô cũng ở trong bức ảnh của Mặc Tây Quyết!”
“Á! Mau gửi cho tôi đi!”
“Được, nhưng bài tập tuần này.”
“Tôi sẽ làm cho cô!”
Mặc Tây Quyết bước tới phòng y tế, bác sĩ thấy Mặc Tây Quyết tháng thừng ôm một cô gái bước vào, bị sợ hãi một phen, vội vàng đứng dậy, “Tổng giám đốc Mặc? Có gì cần giúp đỡ ạ?”
“Chân cô ấy chị cheo rồi.” Mặc Tây Quyết đặt cô xuống ghế, đứng bên cạnh cô như một sứ giả bảo vệ. “Vâng, vâng.” Vị bác sĩ nhanh chóng đi kiểm tra vết thương của Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Tây Quyết, “Chi cho phép nhìn, không cho phép sờ vào.”