Cả hai người sau một hồi bàn bạc với nhau, Đường Vãn Tình mới rời khỏi nhà họ Đường.
Lệ Mỹ Mỹ là một người phụ nữ đầy toan tính, nếu không phải vì bà lòng dạ thâm hiểm, lúc ban đầu cũng chẳng thể ép mẹ của Đường Hoan tới đường cùng.
Buổi sáng ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Đường Hoan sửa soạn chuẩn bị tới bệnh viện thăm bà ngoại bởi vì hôm nay chính là ngày tiến hành cuộc phẫu thuật thứ hai của bà.
Cô từ sớm đã rời khỏi nhà, chỉ có điều khi sắp tới bệnh viện, xe đột nhiên hết xăng, Đường Hoan không còn cách nào khác đành xuống xe, nghĩ rằng ở đây cách bệnh viện không bao xa, quyết định sẽ đi bộ tới đó.
Còn khoảng ba mươi phút nữa cuộc phẫu thuật của bà ngoại sẽ được tiến hành, từ đây tới bệnh viện chắc có lẽ vẫn sẽ tới kịp giờ.
Sau khi trả phí xe xong, hướng về phía bệnh viện, điều khiến Đường Hoan không ngờ tới đó chính là khi cô đang chuẩn bị rẽ sang đường thì bỗng nhiên xuất hiện một đám người mặc bộ đen không biết từ đâu ập tới vây quanh cô.
Không chờ cô phản ứng thêm, hai tay bị ai đó khống chế, một người bịt miệng cô lại, kéo cô ra phía ngoài, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện dừng lại ở bên cạnh họ, sau đó liền kéo cô lên xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe khác màu đen bỗng đi ngang qua xe của họ, cửa sổ xe vừa hay kéo xuống, Đường Hoan vô tình nhìn thấy người ngồi ở phía sau chính là Lưu Hào, cô liều mạng nháy mắt ra tín hiệu với anh, hy vọng anh có thể nhìn thấy cô, nhưng đáng tiếc anh dường như chẳng hề trông thấy cô.
Đường Hoan hụt hẫng, bị họ kéo lên xe, cánh cửa vừa đóng lại, chiếc xe ngay lập tức khởi động.
Đường Hoan không ngừng vùng vẫy, cô hỏi: “Các người là ai, tại sao lại bắt cóc tôi? Các người rốt cuộc muốn làm gì?”
Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô hoàn toàn không hề kịp nhìn kĩ biển số xe hay bất kì một ai khác, chỉ cho tới khi một giọng nói quen thuộc được truyền tới, ngẩng đầu mới biết người có giọng nói không thể quen thuộc hơn đang ở ngay trước mặt cô.
Trên gương mặt được trang điểm kĩ càng để lộ ra một nụ cười đầy vẻ đắc ý, bộ dạng cao ngạo ngồi ở đó, đôi mắt nguy hiểm nhìn về phía cô.
“Đường Vãn Tình, hóa ra chính là cô!” Đường Hoan nghiến răng nói, ánh mắt tức giận nhìn vào Đường Vãn Tình, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Đường Hoan đưa mắt nhìn quanh một lượt, xung quanh bị đám người kia bao vây, còn Đường Vãn Tình thì ngồi ở trước mặt cô, muốn đấu với họ nhất định là không thể, hơn nữa hai tay cô đều đang bị trói chặt, dù cho cô có chạy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.
Ngày hôm nay cô rơi vào tay của Đường Vãn Tình, cô ta chắc chắn sẽ dày vò cô, cô bắt buộc phải nghĩ cách để người khác tới cứu mình.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Đường Hoan trăm biến vạn hóa, không ngừng nghĩ cách.
Đường Vãn Tình suốt dọc đường chỉ ở bên cạnh thăm dò cô, ánh mắt càng để lộ rõ hơn vẻ đắc ý, giơ tay không chút nể tình mà giáng thẳng một cú tát mạnh lên mặt của Đường Hoan.
“Tiện nhân, cô cuối cùng cũng có ngày hôm nay.”
Cú tát vừa rồi khiến gương mặt của Đường Hoan đau nhức, nhưng chẳng thể đánh lại, cô chỉ còn cách trừng mắt nhìn Đường Vãn Tình.
Hai cánh tay bị trói chặt từ từ chạm tới chiếc điện thoại ở túi quần phía sau, cũng may vừa nãy khi xuống xe cô có mang điện thoại theo người, muốn gọi điện thoại tới cho Đoạn Kim Thần.
Lúc xuống xe cô đã nhét điện thoại vào túi quần phía sau, đám người này sau khi xuất hiện liền trói cô lại, hoàn toàn không hề phát hiện ra chiếc điện thoại ở trong túi của cô.
“Cô bị bệnh sao?” Cô cố ý cao giọng nói nhằm che lấp đi tiếng chuông cô gọi điện thoại, “Đường Vãn Tình, cô có biết bây giờ cô đang làm gì hay không? Bắt cóc chính là phạm pháp đó!”
Cô biết nói những lời này với Đường Vãn Tình thật sự vô tác dụng, bởi vì cô ta hoàn toàn không hề để tâm tới những chuyện này.
Mượn danh là tiểu thư của nhà họ Đường, được chiều chuộng hết mực, không ai dám động tới, nếu không phải vì như vậy thì tại sao lúc đó mẹ cô có thể bị người phụ nữ đầy dã tâm này hại chết được cơ chứ? Nhưng cô bắt buộc phải vì bản thân mà kiếm lấy chút thời gian, Đoạn Kim Thần vừa hay từ sáng sớm đã tới công ty, do hôm nay là ngày tiến hành phẫu thuật của bà ngoại Đường Hoan, do vậy anh muốn tới đây xử lý toàn bộ những công việc quan trọng trước rồi mới tới đó với cô.
Vừa ngồi xuống ghế, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, vừa lấy ra liền phát hiện người gọi tới chính là Đường Hoan, chau mày trả lời: “Alo!”
Vừa trả lời một tiếng, ngay lập tức liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía đầu dây bên kia truyền tới.
“Đường Hoan, nếu như cô vẫn còn muốn tiếp tục được sống thì mau giao video ra đây cho tôi, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cô chết không thấy xác.”
“Dù cho có phải chết tôi cũng không giao nó cho cô đâu!” Đường Hoan lạnh lùng phản đáp, “Cô tưởng rằng cô bắt cóc tôi như vậy, tôi sẽ sợ cô sao? Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, tôi đảm bảo đoạn video của cô nhất định sẽ được phát tán trên mạng.”
“Haha…..”
“Bốp….” một tiếng tát rất mạnh phát ra, khuôn mặt của Đường Hoan một lần nữa bị đánh.
Đoạn Kim Thần hoảng hốt, vội vàng gọi trợ lý tới, yêu cầu anh xác định vị trí của Đường Hoan.
Đường Hoan lúc này đã bị Đường Vãn Tình đưa tới một bờ biển hoang vu hẻo lánh, chiếc xe dừng lại ở đó, một người đàn ông cao to lực lưỡng lập tức kéo cô từ trên xe xuống dưới.
Đẩy mạnh cô từ trên xuống dưới, Đường Hoan bị vướng chân vào cửa xe, ngã nhào xuống đất.
Nhìn vào bộ dạng đau đớn của Đường Hoan, Đường Vãn Tình sung sướng bật cười.
“Haha….nhìn bộ dạng lúc này của cô, quả thực rất đáng thương đó.”
Dứt lời, Đường Vãn Tình tiến về phía trước, đá lên người Đường Hoan, mũi giày nhọn hoắt chọc lên người cô khiến cô nhíu mày vì đau, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
“Cô đắc ý cái gì? Cô chẳng phải đã từng thảm hại hơn tôi lúc này sao?” Cô phản bác, do không muốn để Đường Vãn Tình quá đắc ý, dù cho có rơi vào trong tay của cô ta, cũng nhất định không để cô ta được mãn nguyện.
Quả nhiên, Đường Vãn Tình vừa nghe thấy vậy, sắc mặt ngay tức khắc liền thay đổi, ra tay càng hiểm hơn: “Cô là đồ tiện nhân, để tôi xem xem cô còn có thể cứng miệng được tới đâu nữa!”
Nói xong, cả chân và tay đều bắt đầu hành động, sau một hồi đánh cô rồi lại chuyển sang dùng chân đá mạnh lên người cô.
Chuyện cặp bồ chẳng khác nào là một cái kim được giấu sâu trong lòng cô, tới hôm nay Đường Hoan lại nhắc tới chuyện đó trước mặt biết bao người như vậy, chạm phải nỗi nhục lớn nhất của cô, sao cô có thể không giận được chứ? Điều quan trọng hơn chính là con của cô đã bị ép đi phá thai rồi, chỉ cần nghĩ tới vậy thôi là lửa giận lại ùa tới, ra tay ngày càng mạnh hơn.
Đường Hoan không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, mà chỉ ở đó lạnh lùng cười.
“Cô tức giận rồi sao? Loại phụ nữ như cô cũng biết mất mặt là gì ư?”
Cô chính là đang cố ý chọc giận Đường Vãn Tình, như vậy mới có thể kéo dài thêm thời gian, chờ người khác tới cứu cô.
Cô quá hiểu tính cách của Đường Vãn Tình rồi, nhất định không chịu thua, chỉ cần chọc giận cô ta, cô ta mới không sớm ra tay với cô.
“Cô còn dám nói nữa sao?” Đường Vãn Tình tức tới xanh mặt, “Chuyện này nhất định là do cô ở phía sau giở trò đúng không?
Có đúng là cô không? Đường Hoan, tôi không ngờ cô quả nhiên lại độc ác tới vậy.”
“Tôi độc ác ư?” Đường Hoan bật cười, “Rốt cuộc ai mới là người độc ác ở đây? Đường Vãn Tình, cô thử tự hỏi lương tâm của mình xem, cô tự làm ra biết bao chuyện thất đức, bây giờ người khác tới báo thù cô thì có liên quan gì tới tôi cơ chứ? Đừng đổ những tội danh vô hình này lên đầu tôi vậy chứ!”
“Cô bớt ở đó giả bộ giả dạng nữa đi.” Đường Vãn Tình phẫn nộ nói: “Chuyện này rốt cuộc có phải do cô làm hay không trong lòng tôi và cô đều tự biết rõ, Đường Hôan, hôm nay cô đã rơi vào tay tôi rồi, vậy thì đừng mong sống sót để trở về, tôi rất muốn biết sau khi cô chết đi, liệu tôi có thật sự thân bại danh liệt như cô nói hay không!”
Đường Vãn Tình đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo trước đó, nhìn xuống Đường Hoan.
Ngoảnh đầu, ra lệnh cho đám người ở bên cạnh nói: “Các người chói chặt tay chân của cô ta lại cho tôi, sau đó thì vứt cô ta xuống biển làm mồi cho cá.”
Đường Vãn Tình trong nháy mắt như biến thành mụ phù thủy độc ác thường xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích, khi Đường Hoan đã bắt đầu bị kéo xuống, cô vui mừng nhìn về phía Đường Hoan.
“Nếu cô dám giết tôi, Đoạn Kim Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Vốn tưởng rằng nhắc tới Đoạn Kim Thần có thể khiến Đường Vãn Tình chần chừ hơn chút, ai ngờ cô ta bỗng điên cuồng bật cười, tiếng cười độc ác vang khắp bờ biển.
Đường Hoan nghe thấy liền sởn gai ốc, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Đường Vãn Tình.
“Ây dà, tôi nói cô nghe này Đường Hoan à, trải qua cuộc sống làm Đoạn phu nhân chắc cũng được ba tháng rồi, cô vẫn còn ngây thơ tự cao tự đại tới bao giờ nữa vậy!” Đường Vãn Tình đi tới trước mặt Đường Hoan, kéo cô từ dưới đất lên.
Sau khi kéo cô đứng dậy, lại vội vàng buông tay tựa như vừa chạm phải virus nào vậy.
“Cô tưởng rằng tôi thật sự ngốc tới mức trắng trợn giết cô vậy ư? Nhìn thấy biển dữ chưa?” Nói xong, Đường Vãn Tình hít một hơi thật sâu, giọng điệu có phần bí hiểm: “Đây sẽ là nơi cô từ biệt trần gian, cô nói thử xem…” Lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Hoan, Đường Vãn Tình nói tiếp: “Nếu như Đoạn phu nhân mất tích dưới biển thì sao nhỉ? Như vậy tôi có lẽ sẽ trở thành kẻ đáng nghi nhất ở đây rồi? Cô chết đi chết lại tới một trăm lần, ai biết chứ?” Trong lòng Đường Hoan vô cùng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ rằng Đường Vãn Tình từ lâu đã lên kế hoạch rồi.
“Cô….Hóa ra cô lòng dạ hiểm ác, cố ý đưa tôi tới đây để tạo hiện trường giả rằng tôi tự sát.” “Cởi trói cho cô ta.” Đường Vãn Tình cao ngạo ra lệnh.
Đám người còn lại nghe thấy vậy liền lập tức giúp Đường Hoan cởi trói.
Tay chân vừa được thả ra, Đường Hoan ngay tức khắc muốn bỏ chạy, nhưng không đợi cô hành động, đám người kia đã bao vây lấy cô, phía sau lưng cô chính là bờ biển.
Bị họ chặn mọi đường chạy thoát, Đường Vãn Tình nhìn cô như một con chuột nhắt hết đường, nụ cười đắc ý để lộ ra trên mặt trông càng ác độc hơn.
“Cô chạy đi, tôi tưởng rằng cô thật sự có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đấy chứ?”
Đường Hoan bị họ chặn đường, từ từ lùi về phía sau, phẫn nộ nói: “Đường Vãn Tình, dù cho tôi có chết, làm ma tôi cũng sẽ không buông tha cho cô đâu.”
Cô thật sự rất hận, dựa vào điều gì mà cô ta hết lần này tới lần khác ép cô tới bước đường cùng, lẽ nào lần này cô thật sự không thể trốn thoát nữa rồi sao? Đoạn Kim Thần, anh rốt cuộc có nhận được điện thoại của em hay không vậy?
Sau khi điện thoại được gọi đi, Đường Hoan hoàn toàn không hề hay biết Đoạn Kim Thần có nhận được điện thoại của cô hay không, bởi vì cô không dám có quá nhiều động tĩnh, sợ rằng sẽ khiến Đường Vãn Tình hoài nghi.
Nhưng đã lâu vậy rồi, tại sao Đoạn Kim Thần vẫn chưa tới? Cô đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ Đường Vãn Tình rắp tâm muốn giết chết cô, cô thật sự không biết phải làm sao nữa rồi!
“Vậy thì chờ tới lúc cô làm ma rồi hãng nói chuyện!” Nói xong, liền nháy mắt với đám người kia hành động.
Sóng biển dữ dội, Đường Hoan bị sặc nước, liên tục vùng vẫy giữa biển lớn mênh mông.
Nếu như không vì những cú đánh ác liệt của Đường Vãn Tình, cô có lẽ vẫn có thể bơi lên, nhưng bây giờ cô đã bị đánh tới mức thân tài ma dại, hoàn toàn không thể tiếp tục bơi tới bờ nữa rồi.
Đường Vãn Tình đắc ý, nụ cười độc ác vang rộng khắp bờ biển, cùng lúc đó, Đường Hoan dần dần chìm xuống nước.
Cả người cô không ngừng chìm sâu, lồng ngực vô cùng khó chịu.