Nhìn vào người đàn ông đang khoác trên mình một bộ vest đắt tiền với vẻ mặt âm u ở trước mắt, La Vưu Phi nhún cổ, có chút e dè.
Ây dà, mẹ ơi, mỗi lần gặp anh cô đều cảm thấy lạnh tới mức sởn tóc gáy, không biết Hoan Hoan khi sống với anh phải thế nào nữa đây.
Cô vừa định lên tiếng, Đoạn Kim Thần liền di chuyển về phía Đường Hoan, bế cô đi.
La Vưu Phi thuận tay đưa túi xách của Đường Hoan cho anh, ánh mắt để lộ ra vẻ hoang mang.
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, những nghi vấn trong lòng La Vưu Phi đành nuốt xuống, cô thật sự không muốn bị con người này làm đóng băng lại đâu.
Quả nhiên, Đoạn Kim Thần vừa đi được hai bước, bỗng ngoảnh đầu, đưa ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn về phía cô rồi nói: “Nếu cô còn chưa về, vậy thì chờ ở đấy mà chịu phạt đi.”
Vứt lại một câu nói rồi sải bước quay người rời đi, đặt Đường Hoan đã uống say mèm ở ghế sau, cẩn thận thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó liền lái xe quay trở về nhà.
Chiếc xe dừng lại ở cảng Nguyệt Hồ, người đàn ông mở cửa xe đi xuống, di chuyển về phía cửa sau, cẩn thận bế Đường Hoan ra khỏi xe.
Sắc mặt cô đỏ ửng do uống say, mọi ngũ quan trên gương mặt của cô dưới ánh đèn như càng thêm lung linh, Đoạn Kim Thần trùng mắt, nuốt nước bọt, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, đầu lông mày của anh bỗng nhíu chặt lại.
Bế Đường Hoan vào trong biệt thự, dì Đồng sau khi nghe thấy tiếng xe liền chạy ra, thấy Đường Hoan bất tỉnh nằm trong lòng Đoạn Kim Thần liền vội vàng đi tới.
“Cậu chủ, phu nhân…..”
“Không sao, dì đi ngủ đi.”
Không nhiều lời hơn, anh bế Đường Hoan lên tầng, dì Đồng thở dài, chờ tới khi bóng dáng hai người khuất hẳn mới quay người lắc đầu trở về phòng.
Đoạn Kim Thần đặt Đường Hoan nằm ngay ngắn trên giường, quỳ gối giúp cô tháo giày, còn chưa đứng lên, đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, cả người anh trong nháy mắt ngã xuống đất.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Hoan vốn dĩ đã nằm yên trên giường nay bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt mơ màng nhìn vào anh.
“……………”
“………..”
Cả hai người đối mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Đôi mắt long lanh của Đường Hoan, bờ môi căng mọng, dàn da trắng hồng, vô cùng cuốn hút.
Đoạn Kim Thần dứng dậy, sắc mặt u ám, vừa định lên tiếng bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng của Đường Hoan: “Tôi nhất định đang ngủ mơ rồi, sao có thể mơ thấy tên khốn khiếp Đoạn Kim Thần được chứ?”
“………..”
Đoạn Kim Thần tối sầm mặt mũi, đứng thẳng người dậy, nhìn vào người phụ nữ đang ngồi trên giường, cố gắng kiềm chế lửa giận trong người lại.
Đường Hoan sau khi dứt lời, cả người ngửa về phía sau, chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô nhắm nghiền hai mắt, Đoạn Kim Thần thật sự rất muốn vứt cô ra ngoài, nhẫn nhịn, cuối cùng liền bế Đường Hoan đi vào trong phòng tắm.
Do Đường Hoan uống quá say, Đoạn Kim Thần chỉ có thể giúp cô lau qua người, mùi rượu trên người bớt đi không ít, sau khi lau khô người liền bế cô lên giường.
Bỗng nhiên, “ọe” một tiếng, một mùi khó chịu dần dần tỏa ra khắp căn phòng, trên nền đất xuất hiện một bãi lộn xộn bẩn thỉu tới rợn người.
Khi cảm nhận thấy Đường Hoan chuẩn bị nôn ra, Đoạn Kim Thần vội đặt cô lên giường rồi lùi bước về phía sau, ánh mắt âm u hoảng hốt.
Anh lạnh lùng nhìn Đường Hoan nôn thốc nôn tháo, sau đó lại ngửa người nằm xuống giường.
Anh bỗng nhăn trái, hận không thể vứt cô ra ngoài cửa, cuối cùng đành nhẫn nhịn, dặn dò người làm dọn dẹp lại phong rồi bế cô sang căn phòng ở bên cạnh.
Sáng ngày hôm sau, Đường Hoan cảm thấy đầu óc cô quay cuồng tới điên loạn, khắp người ê mỏi đau nhức.
Đưa tay che mắt khỏi ánh nắng mặt trời, chau mày ngồi dậy nhìn vào cảnh sắc bày trí ở xung quanh, đầu óc cô mơ màng.
Tối hôm qua cô đã về nhà bằng cách nào vậy? Không phải cô đi uống rượu với La Vưu Phi hay sao? Trí nhớ trong đầu có hạn, mọi chuyện xảy ra sau khi uống say cô dường như chẳng thể nhớ ra được điều gì, càng không biết cô đã về nhà như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi rồi xuống tầng, đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy người đàn ông đang nghiêm nghị ngồi trên ghế, ánh mắt cô có chút hoang mang.
Sau khi cố gắng trấn tĩnh lại liền ngồi xuống vị trí như thường lệ của mình, dì Đồng lập tức bưng tức một bát canh giải rượu cho cô.
“Phu nhân, cô nhân lúc còn nóng mau uống hết bát canh giải rượu này đi.”
Đường Hoan cảm kích nhìn bà nói: “Cảm ơn.” Sau đó liền nhận lấy rồi nhanh chóng uống hết.
Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn cô uống hết canh, miếng thịt cuối cùng trên đĩa cũng bị cô nuốt xuống bụng.
Rút một tờ giấy ăn, động tác cử chỉ nho nhã lau miệng, anh nói: “Đường Hoan, em khá lắm, ba ngày liên tiếp tới quán rượu uống tới mức không biết trời đất là gì nữa.”
Đường Hoan có chút giật mình, sau đó lại bình tĩnh nói: “Chỉ là dạo gần dây nhiều việc quá, không cẩn thận nên uống hơi nhiều vậy thôi.”
“Không cẩn thận?” Đoạn Kim Thần lạnh giọng hỏi, “Em là không cẩn thận, hay tới quán rượu mượn rượu để giải sầu vậy?
Đường Hoan, mọi cử chỉ hành động của em đều ảnh hưởng tới nhà họ Đoạn, lần sau nếu em còn tới quán rượu như vậy, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho em đâu.”
Trong lòng Đường Hoan tuy vô cùng bất mãn nhưng cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng trước mặt anh, chỉ có thể gật đầu.
Cô thầm nhủ trong lòng không biết tối qua sau khi uống say, liệu có nói ra những lời nào không nên nói hay không.
Có điều nhìn vào bộ dạng lạnh lùng như vậy của Đoạn Kim Thần, tối qua có lẽ cô đã không nói linh tinh gì rồi, bằng không sao anh có thể ngồi yên như vậy được.
Nếu anh đã không nói, cô tất nhiên cũng sẽ không ngốc tới mức nhắc lại chuyện tối qua.
Thấy cô đồng ý, Đoạn Kim Thần cũng không nói nhiều thêm, đứng dậy quay người rời đi.
Chỉ cho tới khi tiếng xe nổ máy ở ngoài sân truyền vào, Đường Hoan mới thật sự dám thả lỏng cơ thể.
Cũng may cũng may, anh không nói gì cả, chỉ có điều không biết tối qua cô rốt cuộc đã về nhà bằng cách nào?
Thấy dì Đồng đứng ở bên cạnh, Đường Hoan ngoảnh đầu qua hỏi: “Dì Đồng, tối qua là bạn cháu đã đưa cháu về nhà đúng không?”
Dì Đồng vừa nghe thấy liền lập tức lắc đầu: “Không phải, là cậu chủ đưa cô về đây.”
Anh đưa cô về nhà ư, sao không hề có chút ấn tượng nào cả vậy?
“Phu nhân, sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa.” Thấy Đường Hoan không nói gì, dì Đồng lại tiếp tục nói: “Khi cậu chủ đưa cô về đây, cô đã bất tỉnh nhân sự rồi, nhưng vẫn chăm sóc cho cô cả đêm qua.
Uống rượu hại người, nếu để lão gia biết được, chắc chắn sẽ quở trách.”
“Anh ấy chăm sóc cháu cả đêm qua sao?” Đường Hoan nghi ngờ lên tiếng, cảm thấy có chút không đúng, anh chẳng phải rất ghét cô hay sao? Sao có thể chăm sóc cô được?
“Đúng vậy, tối qua cô nôn rất nhiều, cậu chủ nửa đêm bế cô tới phòng khách bên cạnh….”
Đường Hoan sau khi nghe dì Đồng kể lại chuyện xảy ra tối qua xong cũng không nói gì thêm nữa, trong lòng luôn thầm tự hỏi, Đoạn Kim Thần chẳng phải rất ghét cô đấy ư? Tại sao còn chăm sóc cho cô? Điều này khiến cô có chút khó hiểu, có điều trong lòng bỗng cảm thấy phần nào ấm áp hơn.
Tại dinh thự nhà họ Đoạn, trong phòng sách.
Mới sáng sớm ra Đoạn Lâm Phong đã quay trở về dinh thự nhà họ Đoạn, bởi vì anh thật sự không thể tiếp tục chung sống với Đường Vãn Tình nữa rồi, anh muốn ly hôn.
“Con muốn ly hôn với Vãn Tình sao?” Đoạn Trấn Nam nghiêm giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Đoạn Lâm Phong quả quyết gật đầu, hậm hực nói: “Loại người phụ nữ lăng loàn như cô ta, chung sống với cô ta chỉ làm tổn hại tới danh tiếng của nhà họ Đoạn chúng ta hơn mà thôi, con thật sự không thể tiếp tục một cuộc sống như vậy được nữa rồi.” Kể từ sau khi kết hôn với Đường Vãn Tình, anh đi tới đâu cũng đều bị người đời cười nhạo, ngay đến cả các nhân viên trong công ty cũng đều ở phía sau bàn tán việc anh bị cắm sừng.
“Hai đứa không thể ly hôn.” Đoạn Trấn Nam lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đoạn Lâm Phong.
“Con biết bố muốn nói gì, trong lòng cũng cảm thấy oan ức, có điều bây giờ con là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đoạn Thị, nếu như không có sự ủng hộ từ nhà họ Đường, con hoàn toàn không thể đấu lại được với Kim Thần.” Đoạn Trấn Nam bình tĩnh phân tích tình hình trước mắt, “Con nên nhớ rằng, tập đoàn Đoạn Thị bây giờ đang nằm trong tay của anh trai con.
Đường Gia cũng là một gia tộc có danh tiếng, chỉ cần con ly hôn với Đường Vãn Tình, bậy thì địa vị của con cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.” Đoạn Trấn Nam sau khi giao lại công ty cho Đoạn Kim Thần rồi mới biết đã mắc vào bẫy của anh.
Hóa ra ngay từ đầu, danh tiếng của Đoạn Lâm Phong luôn bị dị nghị là do Đoạn Kim Thần từ phía sau tác động tới, lúc mới bắt đầu ông hoàn toàn không hề hay biết, chỉ cho tới khi dạo gần đây thấy thái độ của anh có chút bất thường, ông mới hiểu ra nguyên do của nó.
“Nhưng…….” Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Đường Vãn Tình anh đều cảm thấy vô cùng chán ghét, chỉ cần nghĩ tới việc cô đã từng ngủ với rất nhiều người đàn ông, anh thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc trong người.
“Sự nghiệp quan trọng hay tình cảm cá nhân quan trọng, điều này con tự biết lấy.” Không chờ anh nói hết, Đoạn Trấn Nam liền ngắt ngang lời của anh.
Đoạn lâm Phong tức giận, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, Đoạn Trấn Nam nói không sai, bây giờ toàn bộ tập đoàn Đoạn Thị đều do Đoạn Kim Thần làm chủ, nếu như anh ly hôn với Đường Vãn Tình vậy thì anh nhất định sẽ không còn nhận được sự ủng hộ từ phía nhà họ Đường nữa, tới lúc đó Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ nhân cơ hội đuổi anh khỏi ghế phó tổng giám đốc.
Anh hao công tổn sức biết bao năm qua, không dễ dàng gì để có được ngày hôm nay, nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ con này mà từ bỏ, như vậy chẳng phải là quá ngu ngốc hay sao? Cuối cùng vì quyền lợi của bản thân, Đoạn Lâm Phong đành ngậm ngùi nhẫn nhịn, tạm thời bỏ qua suy nghĩ sẽ ly hôn với Đường Vãn Tình.
Đường Vãn Tình sau một tuần ở bệnh viện tĩnh dưỡng tới hôm nay liền xuất viện, lúc này cô đang ở nhà họ Đường ngồi nói chuyện với Lê Mỹ Mỹ ở trên ghế.
“Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con đó, con bây giờ bị người phụ nữ đê tiện kia ngồi cả lên đầu rồi.” Đường Vãn Tình than vãn với Lê Mỹ Mỹ, không ngừng lắc tay bà kêu than, “Mẹ vẫn là người thương con nhất, nếu để đoạn video trong tay của Đường Hoan phát tán ra bên ngoài, vậy cả đời này con chắc chắn sẽ chẳng thể ngóc đầu ra đường mà gặp ai cả.”
Nghĩ tới khoảng thời gian này, Đoạn Lâm Phong luôn lạnh nhạt với cô, cô hận tới mức chẳng thể ra tay giết chết Đường Hoa, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Đường Hoan.
Trên gương mặt trang điểm sắc sảo của Lê Mỹ Mỹ là một bờ môi đỏ đậm, khuôn miệng rộng, bà nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Đường Vãn Tình, đôi lông mày cong lên, ánh mắt độc ác nói: “Con yên tâm đi, mẹ tuyệt đối sẽ không để con tiện nhân đó có cơ hội phát tán đoạn video đó ra ngoài đâu.”
Hai mắt Đường Vãn Tình bỗng sáng lên, hưng phấn hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã nghĩ ra cách để đối phó với cô ta rồi đúng không?”
“Tất nhiên rồi.” Đắc ý cong miệng, bà nói tiếp: “Con cũng nhìn thấy mẹ của cô ta hiện giờ ra sao rồi, con tưởng rằng hào hoa phú quý thật sự giang tay đón người tới hay sao?”
“Con từ lâu đã chẳng vào mắt cô ta rồi, con thật sự hận mình lúc đó không thể ép cô ta nhảy lầu giống với mẹ cô ta.”
Nghĩ tới đây, vẻ độc ác hằn sâu trong ánh mắt của Đường Vãn Tình, khiến ai nấy nhìn vào đều cảm thấy muốn dựng tóc gáy.