Móng tay cắm sâu vào da thịt, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt tái ngắt của người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng: “Đoạn Kim Thần, ban đầu anh nói anh là chỗ dựa vững chắc của tôi, nhưng sau khi tôi kết hôn với anh, những gì mà tôi gặp phải còn tồi tệ hơn trước đây, mà những khó khăn tôi gặp phải đều là nhờ anh ban tặng!”
Hóa ra khi sự thật trần trụi bày ra trước mắt, nó lại đau đớn đến nỗi khiến người ta không thể chấp nhận được.
Những gì mà anh hứa với cô chưa hề thực hiện được, mỗi lần đều là cho cô một tát trước, sau đó tặng cho cô một viên kẹo, thực sự nghĩ rằng cô dễ dỗ vậy sao?
Cô không phải là một cô gái không biết gì, lại càng không phải là người để người khác tùy ý điều khiển.
Dựa vào đâu mà sau khi đã làm tổn thương cô vẫn giả vờ vô tư ở bên cô như không có chuyện gì xảy ra, cô không phải là kẻ thích ngược đã chính mình.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tuyệt vọng đến nỗi ngay cả tình yêu trong trái tim cô cũng bị cô che giấu.
Khuôn mặt của Đoạn Kim Thần giống như một lớp băng mỏng, toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo và lời nói của anh lạnh như băng: “Nếu đã không hài lòng như vậy, vậy tại sao em không nói?”
“Tôi nói có tác dụng sao?” Đường Hoan cười khẩy: “Anh là ai chứ?
Anh chính là Đoạn Kim Thần tiếng tăm lừng lẫy, ai dám nói ra những điều không phải của anh?”
Sự mỉa mai trên khuôn mặt cô không hề được giấu diếm, sắc mặt Đoạn Kim Thần âm u lạnh lẽo, anh bước tới và nắm tay cô: “Trước đây, có lẽ cách làm của anh đã sai, nhưng không phải anh đã về rồi sao?”
“Đợi anh về để nhặt xác tôi sao?” Cô vặn lại: “Đoạn Kim Thần, tôi vô cùng biết ơn anh đã đứng bên tôi khi tôi cần sự giúp đỡ nhất, nhưng những đau khổ mà bây giờ anh mang đến cho tôi nó nhiều gấp mười vạn lần trước đó, tôi thực sự không đủ khả năng để chịu đựng nữa”
Cô là một con người, một con người bằng xương bằng thịt, không phải lần nào cũng có thể may mắn trốn thoát khi đối mặt với nguy hiểm.
Cô hít một hơi thật sâu và nhắm mắt một cách bất lực, khi cô mở mắt ra, mọi thứ đều trở nên rõ ràng: “Tôi biết anh không thích tôi, cuộc hôn nhân này là một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, bây giờ tôi không muốn tiếp tục nữa, ly hôn đi, đó là một sự giải thoát đối với hai chúng ta”
Hai chữ ly hôn khiến cho đôi mắt của Đoạn Kim Thần tràn đầy lửa giận: “Em đừng hòng, em không thể rời đi nếu không có sự đồng ý của anh”
Anh nói rồi không đợi Đường Hoan kịp phản ứng lại liền kéo mạnh cô vào lòng và cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Đường Hoan giấy dụa, cô liên tục đánh vào ngực anh: “Ưm…anh bỏ tôi ra…”
Đoạn Kim Thần phớt lờ sự giãy dụa của cô và hút hết hương vị trong miệng cô.
Trái tim anh dường như được xác nhận vào lúc này, nhưng khi anh nghĩ đến việc cô muốn rời xa anh, cơn giận đã thiêu rụi lý trí của anh.
Anh bế cô lên và đặt cô xuống giường, chiếc giường mềm mại khiến cơ thể cô hơi nảy lên, cô chưa kịp đứng dậy, cơ thể có lớn của Đoạn Kim Thần đã đổ xuống.
Anh giống như một con sư tử mất hết lý trí xé rách quần áo trên người cô, vùng ngực chợt lạnh, trong mắt Đường Hoan lóe lên một tia loảng loạn, hai tay cô không nghe lời mà chắn trước ngực.
Có một khoảng cách lớn giữa sức mạnh của đàn ông và phụ nữ, sự phản kháng của cô cũng không có tác dụng gì trước Đoạn Kim Thần.
Những tấm vải trên người bị anh xé rách một cách thô lỗ, làn da trắng noãn của cô bị phơi bày giữa không khí.
Đôi mắt của người đàn ông tràn ngập sự ham muốn mạnh mẽ, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống xương quai xanh mê người của cô.
Cảm nhận được sự thay đổi ở phần dưới thân của người đàn ông, Đường Hoan càng giấy dụa mạnh hơn, khi người đàn ông chuẩn bị nâng súng lên, cô hét lên: “Đoạn Kim Thần, anh đừng khiến tôi phải hận anh”
Cơ thể Đoạn Kim Thần chợt cứng nhắc, sự tức giận trong mắt anh khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô khiến lý trí lập tức trở lại.
Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, anh đứng dậy khỏi người cô, trừng mắt nhìn cô rồi quay người đi.
“Đùng”một tiếng, cánh của bị đóng lại một cách không thương tiếc, chỉ còn lại một mình Đường Hoan trong căn phòng lớn.
Cô giống như một con rối bị mất linh hồn, cô kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người mình, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô cố gắng kìm nén nỗi đau không để mình khóc thành tiếng.
Chỉ là nỗi buồn trong lòng quá lớn, những âm thanh nức nở vẫn phát ra từ miệng cô.
Mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con một mình, trái tim con thực sự rất đau, con phải làm sao đây?
Tờ rơi dưới đầu ngón tay bị cô nắm chặt đến biến dạng, nỗi cay đắng trong lòng như một cơn thủy triều nhấn chìm cô.
Không biết cô đã khóc bao lâu, cô ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh lại, sắc trời đã tối.
Đúng vào lúc này: “Cộc cộc…” giọng nói của Dì Đồng vang lên ngoài cửa: “Phu nhân, đến giờ ăn tối rồi Đường Hoan nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng và trả lời một cách yếu ớt: “Tôi không muốn ăn”
Cô thực sự không muốn đối mặt với Đoạn Kim Thần, cũng không muốn ăn.
Cô mím môi và không nói, sau đó lật người và tiếp tục ngủ.
Kể từ hôm đó, Đoạn Kim Thần rất ít quay trở lại biệt thự.
Ngoài việc.
quay lại để tắm rửa thay đồ, hầu hết thời gian khác hai người đều không chạm mặt nhau.
Điều này ngược lại khiến Đường Hoan cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất hiện tại cô không muốn đối diện với anh.