Ở bên trong lều, Đoạn Kim Thần đắp chăn cho Đường Hoan, vuốt một sợi tóc còn vương trên mặt cô sang một bên.
Đường Hoan giương đôi mắt ngây thơ của mình nhìn vào anh, đôi mắt trong veo, yên ả như mặt nước hồ thu.
“Aa…
Một tiếng kêu thất thanh bỗng truyền tới, sắc mặt Đoạn Kim Thần ngay lập tức liền thay đổi, dặn dò Đường Hoan: “Em ở đây đừng chạy đi đâu cả, anh sẽ quay trở lại ngay Dứt lời, không chờ Đường Hoan phản ứng, anh liền chạy ra khỏi lêu.
Đường Hoan giơ tay với theo anh, trong lòng có chút lạc lõng.
Đoạn Kim Thần chạy tới lều của Lương Phi Phi, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Không chờ anh nhìn rõ tình hình hiện tại, Lương Phi Phi bật người đứng dậy sà vào lòng anh, mùi hương nước hoa của phụ nữ xộc thẳng lên mũi anh.
Khắp người Lương Phi Phi run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh Kim Thần, vừa rồi có một con chuột rất to chạy qua chỗ em…”
Khuôn mặt anh tuấn của Đoạn Kim Thần tối sầm lại, giơ tay đẩy cô ra khỏi người, lạnh lùng nói: “Bây giờ không sao nữa rồi!”
Nói xong liền quay người rời đi, nhưng không ngờ lại bất ngờ bị Lương Phi Phi ôm từ phía sau, nhất định không để anh đi.
“Anh Kim Thần, em sợ lắm, anh ở đây với em được không?
Con chuột lúc nấy vừa to vừa đen, em sợ lát nữa nó sẽ lại quay lại…”
lọng nói nhu mì mang theo chút oan ức, hai cánh tay ôm lấy anh nhất định không chịu buông ra.
Đây chỉ là do cô lừa anh mà thôi, ở đây làm gì có con chuột nào chứ? Cô chỉ là muốn hai người được ở bên nhau lâu hơn chút thôi.
Đoạn Kim Thần mất dần kiên nhãn, dùng lực đẩy mạnh cánh tay cô ra khỏi người.
“Phi Phi, đừng có làm loạn nữa”
“Em không làm loạn mà” Như một chú cá nhất quyết không rời, Lương Phi Phi giữ chặt cánh tay anh, oan ức nói: “Em thật sự sợ mà, anh Kim Thần, những nơi như này có thể có chuột thì cũng có thể có cả nhện hay những thứ khác nữa, em biết phải làm sao?”
Nói xong, cô cố ý làm bộ run rẩy sợ hãi, dựa đầu vào vai anh, cả người nép sát vào người anh.
Sau một hồi thấy cô vẫn nhất quyết không chịu buông tay, Đoạn Kim Thần chỉ còn cách ở lại với cô một lúc.
Thấy Đoạn Kim Thần không rời đi, ánh mắt Lương Phi Phi bỗng lướt qua một tia đắc ý: “Anh Kim Thần, có phải anh thích người phụ nữ kia không?” Lương Phi Phi lên tiếng thăm dò, khi nhắc tới Đường Hoan, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Trong mắt Lương Phi Phi, loại phụ nữ nghèo khổ như Đường Hoan sao có thể xứng đôi với Đoạn Kim Thần được cơ chứ, chỉ có cô mới xứng đáng với anh.
“Gọi chị dâu” Khi nói tới Đường Hoan, ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng đến lạ thường.
“Em không thích gọi thế” Lương Phi Phi ngoảnh mặt sang một bên, kháng cự nói: “Không phải ai cũng đều có thể làm chị dâu của em”
Đoạn Kim Thần không muốn tiếp tục phí lời với Lương Phi Phi, cuối cùng vẫn chưa yên tâm với Đường Hoan, bỏ mặc Lương Phi Phi, đi ra khỏi lều của cô.
Khi Đoạn Kim Thần quay trở lại lều của Đường Hoan, phát bên trong không một bóng người, đáy mắt anh bỗng ánh lên một tia hốt hoảng, vội vã ra khỏi lều.
Cô ấy chẳng phải ở trong lều hay sao? Giờ lại đi đâu mất rồi đây? Anh chạy tới các khu vực xung quanh tìm kiêm bóng hình của cô, luôn miệng gọi tên cô: “Đường Hoan….Đường Hoan…”
Nhưng câu trả lời mà anh nhận được vẫn chỉ là tiếng chim hót, tiếng muông thú vẫy gọi hay tiếng lá cây rì rào trong gió, nỗi hoảng sợ trong lòng anh được đẩy lên cao hơn.
Khi đi tới một con đường đá ở sườn núi, từ phía xa nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng ở đó, anh vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cô vào lòng, nỗi lo lắng ban nãy nay đã dần dần trở nên bình tính hơn.
“Tại sao lại một mình chạy tới đây?”
Tuy địa hình ở đây không quá hiểm trở, nhưng ở đây một mình ít nhiều vẫn sẽ có nguy hiểm rình rập, càng không cần nói tới khi bây giờ đã là nửa đêm, chỉ cần không cẩn thận vấp phải đá, rất dễ bị thương.
Đường Hoan không trả lời câu hỏi của anh, chỉ giương mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn đang đứng ở trước mắt.
Dưới ánh sao đêm, khuôn mặt ấy dường như lại càng trở nên hoàn hảo hơn, hơi thở lạnh lùng của riêng anh vốn là thứ mà ông trời ban tặng, khó ai có thể nghĩ rằng một người đàn ông xuất sắc tới vậy lại có thể kiên nhẫn với một cô gái đến thế.
Một làn gió đêm thổi tới, khắp người Đường Hoan run rẩy, cảm nhận thấy điều này, Đoạn Kim Thần liền ân cần nói: “Khuya rồi, đừng đứng ở đây nữa, để anh đưa em trở lại lều?
Nói xong, nắm tay Đường Hoan di chuyển về phía lều.
Quay trở lại lều, đắp chăn cho Đường Hoan xong, Đoạn Kim Thần ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm tĩnh mịch, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Hú… Tiếng sói hú vang lên, xé tan màn đêm yên ắng.
“Aa…” Một tiếng kêu thất thanh khác vang lên ngay sau đó.
Đoạn Kim Thần giật mình mở mắt, nhìn vào người phụ nữ đang nghiêng mình ngủ ở bên cạnh rồi đứng dậy đi ra phía ngoài.
Sau khi anh rời đi, người phụ nữ vốn tưởng đã say giấc bỗng mở mắt, cảm xúc trong ánh mắt cô hỗn loạn, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má cô.
Chờ một hồi lâu vẫn không thấy Đoạn Kim Thần quay trở lại, cô đành nhắm mắt tiếp tục đi ngủ.
Đoạn Kim Thần chạy tới lều của Lương Phi Phi, thấy Lương Phi Phi đang co ro trong một góc liền đi tới, thấp giọng nói: “Phi Phi”
Nhìn thấy Đoạn Kim Thần, hai mắt Lương Phi Phi bỗng sáng lên, vội vàng nhào tới anh: “Anh Kim Thần, lúc nãy có phải tiếng sói đang hú không? Tí nữa liệu có tới đây ăn thịt người không? Anh ở đây với em đi em sợ lắm!”
Tay giữ chặt áo anh không để anh rời đi, bất lực, chỉ còn cách ngồi xuống với cô, cũng không biết vô tình hay cố tình, dù cho ngủ say rồi cũng nhất định không buông tay.