Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 71






Khi tới đây, Đường Hoan dường như cười nhiều hơn so với thường, cô như một đứa trẻ, nắm tay Đoạn Kim Thần nô đùa trên bãi cát.

Cô mặc một chiếc váy hai dây dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác trắng, gió biển thổi bay mái tóc của cô trong không trung, gương mặt xinh đẹp thu hút rất nhiều ánh nhìn của giới đàn ông.
Còn Đoạn Kim Thần mặc trên người một bộ đồ thể thao khỏe khoắn, khác hẳn so với trang phục quần âu giày da mà anh vẫn thường hay mặc, nhưng vẫn chẳng thể làm mất đi vẻ nam tính trên người anh, có không ít phụ nữ nháy mắt đưa tình cùng với anh.
Chỉ có điều, đối với anh mà nói tất cả những ánh mắt ấy vẫn chẳng thể bằng ánh mắt của người con gái đang nắm tay anh lúc này đây.
Khi cả hai người đang tận hưởng phút giây thư giãn của họ thì bỗng nhiên, Giang Chí Thịnh xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Chí Thịnh cùng bạn tới đây đi tản bộ, anh vẫn đang cảm thấy phiền vì những chuyện trước đây đã xảy ra với Đường Hoan, do vậy mới tới đây để giải tỏa bớt nỗi lòng, chỉ là không ngờ răng quả nhiên lại gặp Đường Hoan ở đây.
Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy cô, đôi mắt anh như phát sáng, nhưng khi thấy hai người họ tay trong tay với nhau, tia sáng ấy dân dần thu lại.

Giang Chí Thịnh gượng ép mỉm cười chào hỏi với họ, anh nói: “Hoan Hoan, giám đốc Đoạn, trùng hợp vậy sao?”
Khi Đường Hoan nhìn thấy anh, cô ngay lập tức núp tới sau lưng Đoạn Kim Thần.


Bộ dạng này của cô khiến Giang Chí Thịnh cảm thấy có chút tổn thương, gượng cười rồi nói: “Hoan Hoan, em sao vậy? Em không biết anh là ai ư?”
Dẫu biết rằng cô bây giờ đã trở thành vợ của Đoạn Kim Thần, nhưng anh vẫn luôn cho rằng cô hoàn toàn không hề có tình cảm với Đoạn Kim Thần.
“Tôi không thích ai làm phiền tới vợ của tôi, tránh ra” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, nắm tay Đường Hoan muốn rời đi.
Nhưng Giang Chí Thịnh sao có thể để họ rời đi dễ dàng như vậy được? Anh tiến lên phía trước ngăn họ lại, lên tiếng nói: “Giám đốc Đoạn, có thể gặp được nhau cũng coi như là duyên phận, hơn nữa tôi với cô ấy cũng là bạn tốt của nhau, lẽ nào anh không thể để chúng tôi nói chuyện một chút được sao?”
Dứt lời, ánh mắt của anh liền di chuyển sang phía Đường Hoan, nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như họ là hai người xa lạ, chẳng hề quen biết nhau.
“Hoan Hoan, em bị sao vậy?” Giang Chí Thịnh nghỉ ngờ hỏi, giọng điệu mang theo chút thất vọng.
Nghe cách anh gọi Đường Hoan ngọt ngào tới vậy, ánh mắt Đoạn Kim Thần ánh lên vẻ không vui, anh đẩy Đường Hoan ra phía sau lưng, gắn giọng nói: “Giám đốc Giang, chú ý cách xưng hô của anh!”
Sắc mặt của Giang Chí Thịnh ngay lập tức liền thay đổi, cuộn chặt tay.

Anh đã yêu cô lâu như vậy, nhưng lần này mới chỉ về muộn có vài tháng thôi đã biến anh trở thành kẻ đến sau.

Vừa nghĩ tới đây, anh cảm thấy không chút cam lòng, anh nói: “Tôi và cô ấy quen biết nhau hơn mười năm nay, tình cảm giữa hai chúng tôi không phải ai cũng có thể hiểu được!”
Ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của anh rất rõ ràng, cho dù anh có là chồng của Đường Hoan thì sao? Thậm chí thời gian tôi quen biết cô ấy còn nhiều hơn cả anh!
Bị câu nói ấy đâm trúng tim đen, máu nóng trong người Đoạn Kim Thần như sục sôi, anh tiến về phía trước túm lấy cổ áo của Giang Chí Thịnh: “Anh có quen biết cô ấy lâu hơn nữa thì cũng chẳng là gì so với người chồng hợp pháp của cô ấy như tôi!”
Đánh dấu chủ quyền của riêng mình, Đường Hoan là người của anh, cho dù thời gian hai người họ có quen biết nhau nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm thay đổi mối quan hệ vợ chồng hợp pháp của họ.

Giang Chí Thịnh biết những điều anh nói là sự thật, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn vô cùng lẫn lộn, có điều anh vẫn nhất quyết không vì những lời ấy mà chịu lùi bước, cố tình đi qua người Đoạn Kim Thần, đứng bên cạnh Đường Hoan rồi nói: “Hoan Hoan, sắp xếp thời gian chúng ta cùng nhau dùng bữa cơm có được không?”
Nhưng Đường Hoan không hề trả lời anh, ánh mắt của cô ngơ ngác ngó nhìn xung quanh.

Cho đến tận lúc này, Giang Chí Thịnh cuối cùng cũng cảm nhận thấy có điều gì đó không đúng ở đây, dáng vẻ hiện tại của cô rất giống với anh khi còn nhỏ, nhất định không muốn giao tiếp với người khác, có khi nào cô mắc bệnh tự kỷ rồi không? Anh chau mày, nghiêng đầu nhìn Đoạn Kim Thần, anh hỏi: “Có phải cô ấy mắc bệnh tự kỷ rồi không?”
Đoạn Kim Thần không ngờ được rằng anh có thể đoán trúng, bặm môi không trả lời, có điều sự im lặng cũng ngầm chứng tỏ anh đã thừa nhận.


Trong nháy mắt, Giang Chí Thịnh như biến thành kẻ khác, anh tức giận tiến về phía trước một bước, giữ chặt lấy cổ áo của Đoạn Kim Thần.
“Anh là kẻ khốn nạn, anh đối xử với cô ấy như vâyh sao?
Anh rốt cuộc đã làm gì với cô ấy?”
Đường Hoan vẫn luôn núp sau lưng Đoạn Kim Thần, khi thấy Giang Chí Thịnh động tay liền vội vàng đi tới đẩy anh ra khỏi người Đoạn Kim Thần, đứng ở giữa, đẩy Đoạn Kim Thần ra phía sau lưng.

Cô phẫn nộ nhìn Giang Chí Thịnh, cùng lúc đó trong mắt cô, anh chính là kẻ xấu.
Đoạn Kim Thần thấy cô đứng ra bảo vệ mình, ánh mắt bỗng sáng lên.

Hành động vừa rồi của cô khiến Đoạn Kim Thần rất thích, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Giang Chí Thịnh.
Người phụ nữ anh luôn muốn được bảo vệ và che chở, nay lại dùng thái độ của kẻ địch để đối đầu với anh.

Nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Đường Hoan, Giang Chí Thịnh bỗng cảm thấy vô cùng đau khổ, giận dữ gào lên: “Em còn nhớ sáu năm trước anh cũng từng bị mắc bệnh tự kỷ giống em hay không? Lúc đó chính em là người bảo anh phải mở lòng để bước ra thế giới, ngày ngày trêu đùa với anh, nghĩ cách giúp anh vui vẻ, còn gọi anh là tiểu tử thối, em còn nhớ không? Anh chính là tiểu tử thối đây!”
Dòng suy nghĩ như quay trở về thời điểm sáu năm trước, lúc đó anh vừa bắt đầu vào đại học, là một người không thích nói chuyện với bất kì ai.


Các bạn học nhìn thấy anh cũng không màng tới anh, chỉ có một mình cô coi anh là bạn, hàng ngày đều nghĩ cách chọc anh vui, là cô đã xuất hiện trong lúc anh bi thương nhất, giúp anh thoát ra khỏi khoảng thời gian khủng hoảng khi ấy.

Tới bây giờ, cô lại mắc bệnh tự kỷ giống với anh trước đây, anh sao có thể bỏ mặc cô được chứ?
Ánh mắt của Đường Hoan bỗng có chút rung động, cô nhìn vào Giang Chí Thịnh đang đứng ở trước mặt, dường như: nhớ lại điều gì đó, mơ màng ngơ ngác.

Có vẻ như cô nhìn thấy anh, rồi lại dường như thông qua anh mà nhìn thấy một bóng hình khác, lí nhí nói: “Tiểu tử thối…”
Đôi mắt trong veo bỗng cay cay, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đáy lòng Đoạn Kim Thần mừng rỡ, khi thấy biểu cảm trên gương mặt của Đường Hoan thay đổi, thứ mà không biết từ bao lâu đã mất đi.

Nhưng khi thấy Đường Hoan rơi nước mắt, không biết điều gì đó vô hình khiến anh nổi giận.