Đường Vãn Tình không dám kháng lời, dẫu sao thì chuyện này cũng từ cô mà ra, có điều nghĩ tới việc lúc nãy trong phòng chỉ có cô và Đường Hoan, những người còn lại không ai nhìn thấy chuyện đã xảy ra.
Đường Vãn Tình hai mắt rưng rưng, tủi thân oan ức nói: “Bố, mẹ, bố mẹ phải bênh con nhé, con không làm gì cả nhưng anh Kim Thần vừa vào đây đã muốn giết con, em…chỉ là em đã nói với chị dâu vài lời không nên nói thôi mà, anh có cần phải tức giận tới vậy không? Em cũng chẳng làm gì động tới anh cả.”
Cô một mực phủ nhận không làm gì với Đường Hoan, Đoạn Kim Thần sẽ không thể đụng tới cô.
Trong lòng nghĩ là vậy, trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn, lúc nãy do quá sợ hãi nên mới mất đi lý trí.
“Hơn nữa mà nói, là do chị dâu không đúng trước, đến cả lời mẹ nói chị ấy cũng đều không nghe, em chỉ là theo chị ấy lên đây để bắt chị ấy xuống xin lỗi mẹ mà thôi”
Dứt lời, Đường Vãn Tình di chuyển tới bên cạnh Đoạn Trấn Nam, khóc lóc nức nở.
“Bố, bố nhất định phải bênh con nhé!”
Đoạn Lâm Phong chau mày, có thể thấy rõ là anh đang không tin lời nói của Đường Vãn Tình, chỉ có điều Đường Vấn Tình là vợ của anh, anh không thể đứng về phía Đoạn Kim Thần được.
Đoạn Trấn Nam nhăn chán hỏi Đan Chỉ Linh: “Những lời Vãn Tình nói là thật sao?”
Đan Chỉ Linh hất mặt, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, vợ của con trai anh cũng cao ngạo lắm đấy chứ, từ lâu em đã nói không nên để những loại người thấp kém như vậy bước vào nhà chúng ta rồi, các người lại khăng khăng không nghe, bây giờ thì hay rồi chứ? Mới gả vào không được bao lâu đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện” Chỉ cần nghĩ đến thái độ ban nãy của Đường Hoan đối với bà, lửa giận trong lòng lại lần nữa nổi lên, giọng điệu cáu gắt.
Đường Vãn Tình nghe thấy bà nói như vậy, cảm thấy chẳng khác nào đang nói cả hai chị em nhà cô, tuy trong lòng có chút không phục nhưng cũng không dám lên tiếng phản kháng.
“Bênh cô sao?” Đoạn Kim Thần liếc mắt nhìn Đường Vấn Tình, giọng nói rùng rợn đến mức đáng sợ, “Cô còn muốn ông ấy bênh cô nữa ư? Cô tưởng rằng cô có thể tùy ý bắt nạt người phụ nữ của tôi như thế đấy à?”
Cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của Đoạn Kim Thần, Đường Vãn Tình sợ hãi, tỏ ra oan ức: “Anh, em…”
Lời nói còn chưa được phát ra, ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đã khiến cô không dám nói thêm một chữ nào nữa, vội vàng nấp sau lưng Đoạn Lâm Phong.
“Đoạn Kim Thần, con đang làm cái gì vậy?” Đoạn Trấn Nam ngồi trên chiếc ghế tựa dài, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, máu nóng dần nổi lên.
Đoạn Lâm Phong đi tới trước mặt Đoạn Kim Thần, kéo cổ áo anh, có thể thấy rõ vẻ tức giận để lộ ra trên gương mặt điển trai của anh.
“Anh làm vậy là có ý gì?”
Đoạn Kim Thần hất tay Đoạn Lâm Phong ra khỏi người, mùi sát khí tỏa ra từ trên người anh.
Đoạn Kim Thần làm ngơ trước tất cả mọi người, di chuyển về phía Đường Vãn Tình, từ trên cao nhìn xuống cô, anh lạnh lùng nói: “Xem ra cô vẫn không hề biết điều chút nào”
Đường Vấn Tình thật sự sợ hãi, thấy Đoạn Kim Thần đang tiến lại gần về phía cô, hoảng sợ không ngừng lùi bước về phía sau, sự hận thù trong lòng dành cho Đường Hoan lại càng dâng cao hơn.
Đều là vì người phụ nữ đó mới khiến cô mất thể diện trước tất cả mọi người như vậy, món nợ này dù sớm hay muộn cô nhất định sẽ phải trả.
“Anh…sao anh..” Chưa dứt câu, dưới ánh mắt sắc lạnh của Đoạn Kim Thần, cổ họng Đường Vãn Tinh như mắc nghẹn, một câu cũng chẳng thể nói ra.
cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng” Đoạn Kim Thần gắn giọng nói, vẻ mặt lạnh lùng của anh càng khiến Đường Vấn Tình sợ hãi hơn.
“Nếu còn có lần sau, cẩn thận với cái mạng của cô.”
Đường Vấn Tình đứng sững người, hoảng hốt nhìn anh.
Đoạn Trấn Nam ở bên cạnh từ đầu tới cuối đều nghe không vào tai lời nói của anh, tức giận nói: “Cái gì thế này, bây giờ mọc đủ lông đủ cánh nên bắt đâu giở trò khốn nạn ở trước mặt tôi đấy có đúng không?”
Đan Chỉ Linh giễu cợt mỉa mai hùa theo sau: “Có người phụ nữ đấy rồi, nó từ lâu đã chẳng còn biết bố mẹ tên là gì nữa”
“Chuyện lần này đừng tưởng rằng không có phần của bà”
Đoạn Kim Thần lạnh giọng nói, “Là bà đã đưa cô ấy về đây”
Đan Chỉ Linh sững người, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào anh: “Con nói như vậy là có ý gì? Lẽ nào con cũng muốn đánh cả mẹ nữa sao?”
“Đánh bà thì sao?” Hai mắt Đoạn Kim Thần nhìn chằm chăm về phía Đan Chi Linh, giọng điệu rùng rợn khiến ai nấy nghe thấy đều phải rùng mình, “Đừng tưởng rằng làm bề trên là có thể chỉ tay chỉ chân ở trước mặt tôi, vợ tôi không phải người để mấy người bắt nạt”
Vì câu nói này của anh khiến Đan Chi Linh tức tới mức hộc máu não, xám xẩm mặt mũi: “Con…con định làm phản đúng không? Nhà họ Đoàn dạy dỗ con như vậy sao?” Tức chết bà rồi, vì người phụ nữ đó, anh quả nhiên dám ở trước mặt bao người nói bà như vậy, lòng hận thù của bà dành cho Đường Hoan nay lại càng nhiều hơn.
“Nhà họ Đoạn?” Anh nhếch môi cười, điệu bộ hờ hững nói: “Bà tưởng rằng tôi thích lắm sao? Sau này nếu các người còn dám tiếp tục động tới cô ấy, tôi đảm bảo sẽ để khiến các người phải ân hận”
“Đoạn Kim Thần, mày bây giờ còn định làm phản đấy à, trong mắt mày rốt cuộc còn có người bố này nữa không? Vì người phụ nữ đó mày muốn trở thành kẻ thù với tất cả mọi người đấy đúng không?” Đoạn Trấn Nam trừng mắt tức giận.
Bầu không khí trong căn phòng dần hạ xuống, Đường Vấn Tình thầm mong họ sẽ lại cãi nhau dữ dội hơn nữa.