Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 274: Chống Lưng






Còn ở một bên khác, Đường Hoan hoàn toàn không hề biết chuyện gì xảy ra, theo đúng như lời dặn của Lương Phi Phi tới địa điểm đã hẹn trước.

Vừa bước vào phòng bao, Đường Hoan liền nhìn thấy giám đốc Lý trái ôm phải ấp, nụ cười trên môi bỗng gượng lại.

Đường Hoan sững sờ vài giây, có điều rất nhanh sau đó liền khôi phục lại sắc mặt như thường của mình, lễ phép mà khách sáo nói:
“Tổng giám đốc Lý, xin chào, tôi là nhà thiết kế của tập đoàn thời trang – Đường Hoan, trưởng phòng Lương do có việc không tới được nên tôi thay cô ấy tới đây bàn chuyện hợp tác với giám đốc Lý.”
Nghe thấy tiếng nói, giám đốc Lý đưa khuôn mặt béo ịch của mình ngước lên nhìn, khi nhìn thấy Đường Hoan, hai mắt ông ta như sáng lên.
“Ồ, hóa là nhà thiết kế Đường, mau ngồi đi.”
Đường Hoan ngồi xuống đối diện với giám đốc Lý, còn chưa bắt đầu bàn chuyện chính, giám đốc Lý đã rót cho Đường Hoan một ly rượu, nheo mắt cười nói:
“Trưởng phòng Lương của các cô đã giao nhiệm vụ cho cô tới đây thì tuyệt đối vô cùng xem trọng cô rồi, chuyện hợp tác không vội, chúng ta uống ly rượu trước đã.”
Thấy ly rượu trong tay ong ta, Đường Hoan không quá do dự liền nhận lấy, tửu lượng của cô từ trước tới nay đều khá tốt, uống vài ba ly có lẽ không sao.

Trước đây cô đã từng luyện qua nhiều loại rượu, do vậy không phải là người gặp rượu là say.

Bỗng nhiên hiểu ra lý do tại sao Lương Phi Phi lại giao nhiệm vụ cho cô tới đây bàn chuyện hợp tác, bởi vì cô ta biết rõ đối phương là loại người như thế nào, do vậy mới cố ý làm khó cô.

Người đàn ông trước mặt cô đây vừa nhìn là biết loại người háo sắc, buổi tối bàn chuyện hợp tác còn hẹn tới đây, chẳng qua cũng chỉ là muốn lợi dụng mà thôi.
Ngửa cổ uống hết ly rượu trong tay, cô mỉm cười nói: “Giám đốc Lý, chúng ta vẫn nên bàn chuyện hợp tác thì hơn.”
“Chuyện hợp tác không gấp, không ngờ tửu lượng của cô Đường đây lại tốt vậy, nào, chúng ta uống thêm ly nữa.” Giám đốc Lý cố ý cười nói với cô, nhưng thực chất là đang muốn ép cô uống nhiều hơn.
Uống liên tục vài ly rượu mạnh, Đường Hoan bắt đầu cảm thấy trong người có phần nôn nao, cộng thêm việc cô vẫn chưa ăn tối khiến dạ dày cô không ngừng co bóp mạnh.


Thấy Đường Hoan có chút ngả nghiêng, giám đốc Lý nhân cơ hội tiến lại gần, cánh tay đặt lên phần eo của cô.

Đường Hoan giật mình bật nhảy khỏi ghế, tuy biết tác dụng của rượu khiến cô có phần chao đảo, nhưng nhận thức của cô vẫn còn khá tỉnh táo.
“Giám đốc Lý, ông định làm gì? Tôi tới đây là để bàn chuyện làm ăn với ông, không phải tới đây để cùng ông giải trí.” Rõ ràng giọng điệu của cô vô cùng đanh thép, nhưng vì tác dụng của rượu, khi nói ra lại có phần nhỏ nhẹ.
Giám đốc Lý dường như chẳng hề để tâm tới vẻ phẫn nộ của cô, mà ngược lại còn cười haha nói:
“Cô giả bộ gì nữa vậy, loại người phụ nữ như cô tôi đều hiểu rất rõ, cô đừng ở đây giả bộ làm trò nữa.”
Nghe ông ta nói như vậy, Đường Hoan trong nháy mắt liền hiểu ra, hóa ra đối phương biết cô là ai.
“Giám đốc Lý, tôi tới đây là vì muốn bàn chuyện làm ăn với ông, tôi đại diện cho tập đoàn thời trang, hy vọng ông tôn trọng tôi một chút.”
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, bờ môi đỏ căng mọng, giám đốc Lý nuốt nước bọt.
“Người đẹp, muốn kí hợp đồng với cũng không không thể, chỉ cần cô làm tôi vui, tôi sẽ lập tức kí ngay bản hợp đồng này với cô, như vậy cô cũng sẽ báo cáo lại với cấp trên của mình.

Bằng không thì như vậy đi, cô làm tình nhân của tôi, tôi đảm bảo nhất định sẽ vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô.”
Dứt lời, ông ta liền đưa tay sờ lên người Đường Hoan, cô giật mình giật né người sang một bên để tránh khỏi bàn tay của ông ta, chỉ là vẫn chậm một bước.

Bị hành động đột ngột của giám đốc Lý dọa tới hoảng sợ, Đường Hoan vội vàng đứng dậy.

Không chờ tới khi cô kịp phản ứng, cơ thể to lớn của người đàn ông đã bất ngờ vồ tới, đè nặng lên người cô, nhìn vào môi của người đàn ông trước mặt sắp chạm tới môi cô, Đường Hoan hoảng hốt, sắc mặt cô tái nhợt, giơ tay không chút do dự tát thẳng lên mặt ông ta.
“Bốp” một tiếng, gương mặt của giám đốc Lý bị tát lệch sang một bên.
“Nếu như ông dám động vào một cọng lông của tôi thôi, tôi đảm bảo ông sẽ phải hối hận.” Đường Hoan kìm nén lại nỗi sợ hãi trong lòng lúc này, lạnh lùng lên tiếng.
Giám đốc Lý bị cô tát như vậy, lửa giận bỗng nổi lên, gằn giọng quát:

“Người đàn bà khốn khiếp, quả nhiên dám đánh tôi!”
“Anh đánh tôi thử xem!” Khi cánh tay của ông ta sắp chạm tới mặt cô, Đường Hoan bỗng cao giọng nói, những người khác không biết từ lúc nào đều đã lui đi hết, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Không biết vì sao, giám đốc Lý quả nhiên vì hơi thở lạnh lùng đang được tỏa ra từ trên người Đường Hoan lúc này làm cho khiếp sợ, cánh tay lửng lỡ trên không trung, cuối cùng đành hạ xuống.

Sau đó lại cảm thấy một người đàn ông to lớn như ông tại sao phải sợ cô, trong nháy mắt bỗng gầm lên, nhưng tới cuối cùng vẫn không động tay.
Đường Hoan nhân lúc ông ta còn đang thất thần liền nhanh chóng đẩy ông ta ra khỏi người cô, vùng vẫy đứng dậy rồi giữ khoảng cách an toàn với ông ta.

Mặc cho cảm xúc trong lòng lúc này đang vô cùng hỗn loạn, nhưng cô vẫn phải giả vờ điềm tĩnh nói:
“Tôi gọi ông một tiếng giám đốc Lý là vì tôi tôn trọng ông, nhưng không có nghĩa ông có thể tùy ý làm những gì mình thích, nếu ông đã biết tôi là ai, vậy tất nhiên cũng biết người đứng sau tôi là ai.”
Hợp đồng hôm nay bất luận thế nào cô cũng đều phải lấy bằng được, dù cho có phải dùng tới danh tiếng của Đoạn Kim Thần cũng không sao.

Cô biết nếu như cô không hoàn thành được nhiệm vụ lần này, Lương Phi Phi nhất định sẽ mượn cớ để chế nhạo cô, còn không biết sẽ sỉ nhục cô thế nào nữa.
Nghe thấy cô nhắc tới Đoạn Kim Thần, ánh mắt của giám đốc Lý bỗng có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã thay bằng một ánh mắt để nhìn vào cô.
“Tôi nhất nhiên là biết rồi, cô chẳng phải người chỉ mang cái mác Đoạn phu nhân nhưng lại không hề nhận được tình yêu từ người chồng của mình hay sao? Dù cho hôm nay tôi có đánh cô thì đã sao, lẽ nàoo cô tưởng rằng anh ta sẽ vì cô mà lật mặt với tôi?”
“Nếu ông không tin thì ông thử xem!” Đường Hoan lạnh lùng cười một tiếng, tỏ vẻ phô trương rồi nói: “Dù cho tôi có là một người vợ chỉ mang cái mác Đoạn phu nhân, nhưng tôi vẫn là vợ của Đoạn Kim Thần, ông cho rằng anh ấy sẽ người khác sỉ nhục vợ mình vậy sao?”
“Anh ta bây giờ đã có niềm vui mới, đâu thèm để tâm tới cô nữa, cô bớt lấy anh ta ra dọa tôi nữa đi.” Giám đốc Lý hừ giọng một tiếng, dễ nhận thấy không tin lời cô nói.
Đường Hoan cũng không vội, bỗng có chút chạnh lòng, cô lên tiếng nói:
“Nếu như ông muốn Lý Thị của ông hoàn toàn biến mất, ông có thể thử.

Hay để tôi gọi điện thoại cho anh ấy tới đây ngay bây giờ, xem cách ông bắt nạt vợ của anh ấy ra sao, tới lúc đó ông có thể tận mắt chứng kiến hậu quả của mình, ông thấy thế nào?”

Thấy dáng vẻ không giống như đang nói dối của cô, giám đốc Lý có phần do dự.

Nói thực lòng, ông quả thực không dám đối đầu với Đoạn Kim Thần, càng không dám đắc tội với anh, trừ khi ông không còn muốn sống nữa.
“Cô không cần phải hù dôaj tôi, bây giờ mọi người đều đồn rằng hai người sắp ly hôn rồi, giám đốc Đoàn đã cố người khác……..”
“Mấy lời đồn thổi ấy có mấy phần là thật, mấy phần là giả chẳng lẽ ông còn không biết rõ nữa sao?” Giám đốc Lý còn chưa nói hết, Đường Hoan liền lập tức ngắt ngang lời, “Lùi một bước mà nói nếu như anh ấy thật sự sẽ ly hôn với tôi, vậy tại sao đã lâu như vậy rồi, thân phận Đoạn phu nhân vẫn là của tôi thế? Ông là một người thông minh, không thể không hiểu rõ nguyên do bên trong.”
Giám đốc Lý lúc này thật không dám làm liều, lỡ như lời Đường Hoan nói là thật, nếu như Đoạn Kim Thần vì cô mà khiến Lý Thị phá sản, vậy chẳng phải sẽ rất thảm sao? Hơn nữa mà nói, trước đây ông đã từng đắc tội với Đoạn Kim Thần, nếu như còn đắc tội với anh thêm một lần, vậy ông nhất định sẽ chỉ còn cách tự đào hố chôn mình mà thôi.

Nghĩ là vậy, Giám đốc Lý liền mỉm cười nói:
“Cô Đường, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, mong cô đừng quá để tâm.”
“Tôi tất nhiên biết đó chỉ là hiểu nhầm.” Đường Hoan mỉm cười, không muốn làm khó ông ta hơn nữa mà hạ giọng nói: “Giám đốc Lý, ông xem bây giờ rượu tôi cũng uống rồi, chơi cũng chơi rồi, chắc cũng đã tới lúc kí hợp đồng rồi nhỉ? Chuyện tối nay tôi sẽ coi như là một chuyện đùa, nhưng nếu như tôi có lỡ miệng nói ra, vậy thì tới lúc đó câu chuyện này sẽ chẳng còn là chuyện đùa nữa rồi.”
Ẩn ý uy hiếp trong lời nói của cô được biểu hiện rõ, nếu như giám đốc Lý không kí hợp đồng lần này, cô sẽ nói chuyện này với Đoạn Kim Thần, tới lúc đó hậu quả ra sao cô không thể lường trước được.

Sau khi thấy giám đốc Lý kí tên xong, Đường Hoan mới nhẹ nhàng mỉm cười, nhấc ly rượu trên bàn lên rồi ngửa cổ uống cạn, cô nhẹ giọng nói: “Giám đốc Lý, ly rượu này chúc cho lần hợp tác này của chúng ta thành công và vui vẻ, ông cứ việc tiếp tục, tôi xin phép đi trước.” “Được được……” Giám đốc Lý liên tục gật đầu, sau khi thấy Đường Hoan rời đi, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất, chửi thầm vài câu, còn Đường Hoan do đã đi xa nên cũng chẳng thể nghe thấy lời nói của ông.

Ra khỏi bên ngoài, Đường Hoan mới dám thở phào một hơi, cho tới bây giờ cô mới biết hóa ra cô lợi hại hơn những gì cô tưởng.

Dây thần kinh căng thẳng trước đó được thả lòng, tác dụng của rượu khiến cô cố phần chao đảo.

Lúc nãy do chưa thấm rượu nên cô thực sự cảm thấy bản thân vẫn khá ổn, chỉ là lúc này cô mới biết hóa ra cô đã lầm.

Ngả nghiêng rời khỏi quán bar, làn gió đêm thổi tới vẫn chẳng thể xua tan đi hơi thở nồng nặc mùi rượu của cô, ánh đèn đêm chiếu rọi lên người cô, kéo dài chiếc bóng của cô ra phía sau.

Đứng phía dây một chiếc cột đèn đường, không ngừng vẫy tay gọi xe trước dòng người qua lại tấp nập, nhưng lại chẳng hề có lấy một chiếc xe nào chịu dừng lại.


Có lẽ do bộ dạng của Đường Hoan lúc này chẳng khác nào một con ma rượu, sợ rằng cô sẽ nôn khắp xe của họ nên không ai dám nhận khách.

Sau một quãng đường đi bộ khá dài, Đường Hoan như chẳng thể tiếp tục đi nổi được nữa, đầu óc cô quay cuồng, cuối cùng đành ngồi bệt xuống đất, để mặc cho gió lạnh thổi lên người.

Bóng hình của Đoạn Kim Thần không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu cô, cô lắc đầu, tựa như muốn xua tan anh ra khỏi tâm trí của mình, nhưng dường như lại chẳng thể làm được.

Một bóng người cao lớn dần hiện ra ở trước mắt cô, khiến trái tim cô như đau nhức.

Tại sao cô lại yêu anh? Nếu như không yêu anh, cô bây giờ đã chẳng cần phải đau khổ như vậy, chỉ cần nghĩ tới việc anh và Mộ Vũ Nghiên ở bên cạnh nhau, trái tim cô như bị một nhát dao đâm sâu vào trong đó.

Bên tai bỗng truyền tới một thứ âm thanh rít tai, Đường Hoan mơ màng ngước mắt nhìn lên, rồi lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ từ đi về phía cô.

Khoảng cách ngày một gần hơn, khuôn mặt của người đàn ông ấy như dần hiện rõ hơn trong mắt cô, hai mắt cô sáng bừng, reo lên: “Đoạn Kim Thần?” Người đàn ông không trả lời cô, lạnh lùng đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống dưới, phong ba bão tố như nổi lên trong đôi mắt của anh.
“Người phụ nữ đáng chết, ai cho phép em uống say như vậy!” Một câu nói được văng ra, sau đó người đàn ông liền đưa tay cúi người bế Đường Hoan lên.
Đường Hoan nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông, giọng nói trong trẻo của cô bỗng vang lên:
“Đoạn Kim Thần? Trùng hợp quá, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Đoạn Kim Thần nhăn trán, nhìn vào dáng vẻ đáng yêu của cô, lửa giận trong lòng bỗng dưng tan biết mất.

Tác dụng của rượu càng lúc càng mạnh hơn, Đoạn Kim Thần ôm trọn cô vào lòng, gương mặt anh kề sát khuôn mặt của cô.

Sắc mặt anh trở nên u ám, sau vài giây quan sát cô, anh liền sải bước đi về chiếc xe đỗ ở gần đó.
Sau khi cả hai người ngồi ngay ngắn trên xe, chiếc xe như bay nhanh trên đường, tạo thành một đường ánh sáng đẹp mắt giữa bầu trời đêm nay.
“Anh Thần.”