Giang Chi Thịnh vui vẻ tiến về phía trước, một nụ cười hé nở trên môi.
Đường Hoan nhìn thấy anh, mỉm cười rồi nói: “Đại Thịnh, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó liền đưa ra tới cho anh một hộp quà.
Giơ tay nhận lấy, Giang Chi Thịnh vui vẻ nói: “Đối với anh mà nói thì chỉ cần em đến thôi đã là món quà anh thích nhất rồi, chúng ta vào trong đi.”
Gật đầu, cùng Giang Chi Thịnh tiến vào trong sảnh lớn.
Buổi tiệc được trang trí lộng lẫy, nam trong trang phục áo vest chỉnh tề, nữ thì yêu kiều khoác lên mình những chiếc váy dạ tiệc lung linh, tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng đẹp mắt
“Đại Thịnh, anh không cần lo cho em đâu, anh cứ đi tiếp khách của mình đi.
Đưa mắt nhìn Giang Chi Thịnh, hôm nay anh là nhân vật chính của bữa tiệc, nhất định sẽ rất bận.
Mọi người tới đây đều tới chào hỏi với anh, với thân phận là bạn tốt của anh, anh thực sự không nhất thiết cần phải ở bên cạnh cô như vậy.
Tuy cô không thích tham gia tiệc tùng, nhưng dẫu sao đây cũng là tiệc sinh nhật của anh, cô cũng chẳng thể từ chối
“Được rồi, bên đó là phòng nghỉ và khu đồ ăn, em tới đó ngồi đi, đói có thể tìm đồ ăn.”
“Em biết rồi, à đúng rồi, Vưu Phi có tới không?” Đường Hoan đột nhiên lên tiếng, sau khi hỏi xong, cô mới cảm thấy có chút gượng gạo, dẫu sao thì chuyện giữa La Vưu
Phi và Giang Chi Thịnh cô đều biết rất rõ.
Dường như nhận thấy vẻ khó xử của cô, Giang Chi Thịnh liền cong miệng cười, gật đầu nói: “Tới, chắc một lát nữa thôi là tới rồi.”
“Giám đốc Giang, đã lâu không gặp
Đúng lúc, ở phía sau lưng hai người bỗng vang lên một giọng nói, ngoảnh đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoác trên mình một bộ vest màu xanh ngọc đắt giả đang đi tới, bên cạnh còn có một người phụ nữ, xem chừng có vẻ như là bạn đồng hành tối nay.
Đường Hoan và Giang Chi Thịnh gật đầu tỏ ý đáp lại rồi tiến về khu vực phòng nghỉ.
Chỉ cho tới khi xung quanh dần ít người đi, cô mới cảm thấy những ánh mắt hướng về phía mình ít hơn rất nhiều.
Đưa tay cầm lên một ly đồ uống nhấp một ngụm, bỗng nhiên có ai đó đập vào vai cô, bên tay truyền tới một giọng nói đầy phấn khích: “Hoan Hoan
Vừa nghe là biết là giọng nói của La Vưu Phi, quay người nhìn thấy La Vưu Phi trong một chiếc đầm dạ tiệc màu vàng nhạt, đi kèm cũng những phụ kiện mang hơi hướng cổ điển giúp cô tôn thêm vẻ đẹp của mình, vừa nổi bật lại không mất đi vẻ thuần khiết của cô.
Đường Hoan cười rạng rỡ hơn, cô nói: “Vưu Phi, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không tới đó
“Sao mình có thể không tới được chứ?” La Vưu Phi cười nói, tiện tay nhấc lên một ly rượu vang rồi quay người nhìn về phía đại sảnh, nhân tiện hỏi: “Cậu gặp Đại Thịnh rồi chứ?”
“Ừm.
Gật đầu, “Anh ấy bây giờ đang bận đón khách, dạo này thế nào? Gọi điện thoại cho cậu cậu đều nói đang bận, chúc mừng thành công đã chạm gần hơn tới ước mơ của mình.”
Nghe Đường Hoan nói vậy, La Vưu Phi liền đưa mắt lườm cô, sau đó oán trách nói: “Nói gì thế cậu này, mình vẫn thích cuộc sống của trước đây hơn, Hoan Hoan, cậu không biết mình nhớ những ngày tháng trước đây thế nào đâu, tuy rằng lúc đó có chút mông lung, không biết nên đi đâu về đâu, nhưng đổi lại mình có thời gian, nào giống như bây giờ chẳng khác nào đang chạy đua với thời gian.
Thấy dáng vẻ không vui của cô, Đường Hoan lắc đầu: “Cậu đấy à, có phúc lại không biết hưởng, bận bịu một chút để bổ sung thêm nhiều thứ, hơn nữa mà nói La Thị sớm muộn cũng thuộc về cậu, cậu bây giờ không học kinh doanh, lẽ nào cậu muốn nó sụp đổ đấy à?”
“Đi thôi nào, nói nhiều quá rồi đấy.” La Vưu Phi khoác tay Đường Hoan, cả hai đưa mắt nhìn nhau cười.
Thấy Đường Hoan xinh đẹp mỉm cười, cô của tôi nay đẹp đến nao lòng người nhìn, Đoạn Kim Thần từ xa ngóng nhìn theo cô, đầu lông mày khẽ chạy lại, lửa giận nổi lên trong đôi mắt.
Cảm nhận được có ai đó đang dõi theo, Đường Hoan quay đầu, khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần cả người cô bỗng sững lại.
Sao anh ta lại ở đây? Cô không phải không biết Đoạn Kim Thần không thích Giang Chi Thịnh đến mức nòa, thấy anh tới tham dự tiệc sinh nhật của Giang Chi Thịnh, cô quả thực không khỏi ngạc nhiên.
Khi cô vẫn còn đang thất thần thì người đàn ông đã sải bước đi tới, ánh mắt lạnh lùng của anh rơi trên người cô.
La Vưu Phi đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của Đường Hoan, ngay tức khắc toàn thânn cô bỗng run rẩy, ôi mẹ ơi, sao Đoạn Kim Thần có thể tới dự tiệc sinh nhật của Giang Chi Thịnh được chứ? Lo lắng giữ lấy tay của Đường Hoan, vừa nhìn là biết không mấy thiện ý, nhất là khi ở bên cạnh anh ta còn có cả Mộ Vũ Nghiên
“Chẳng phải giám đốc Đoàn đã nói không có thời gian tới đây hay sao?”
Đúng lúc Đường Hoan không biết phải làm sao, một giọng nói vừa ôn hòa vừa xa cách bỗng vang lên từ bên cạnh.
Vừa quay đầu nhìn sang liền phát hiện Giang Chi Thịnh không biết từ lúc nào đã ở đây.
La Vưu Phi khi nhìn thấy Giang Chi Thịnh mới cảm thấy yên lòng, thậm chí khi anh ở đây, cô cảm thấy an toàn hơn không ít
“Vốn không định tới.
Đoạn Kim Thần lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt u ám của anh vẫn dán chặt lên người Đường Hoan, “Nhưng có thời gian nên lại tới.
Thấy cô xinh đẹp đến nao lòng, nhưng lại không phải đứng bên cạnh anh mà vì một người đàn ông khác nên mới ăn mặc như vậy, trong lòng quả thực rất khó chịu.
Khi nhận được thiệp mời, anh quả thực không định tới, nhưng buổi chiều nay Mộ Vũ Nghiên đột nhiên tới tìm anh, nói rằng Đường Hoan sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Giang Chi Thịnh, anh mới gác lại công việc để tới đây, mục đích là muốn xem xem những gì Mộ Vũ Nghiên nói có là thật hay không.
Không ngờ cô không những tới đây, mà còn ăn mặc lộng lẫy như vậy, giây phút ấy, anh hận không thể mọi hết con người của tất cả những người đàn ông đang xuất hiện ở đây.
Kể từ khi Đường Hoan bắt đầu xuất hiện, có không ít ánh mắt dõi theo cô, điều này khiến anh không thể không nổi giận.
Nhìn vào đôi mắt như phát lửa của anh, Đường Hoan cảm thấy có chút kỳ quặc.
Anh giận gì thế? Dạo gần đây anh ngày càng giận dữ vô cớ nhiều hơn.
Mộ Vũ Nghiên đứng bên cạnh Đoạn Kim Thần, hai mắt nhìn theo Đường Hoan và Giang Chi Thịnh, bờ môi khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười, cũng không biết cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
Nhìn thấy cô ta, Đường Hoan lại nhớ tới những lời mà lần trước Mộ Vũ Nghiên đã từng nói với cô, ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lùng, cũng không còn để tâm tới việc Đoạn Kim Thần giận dữ vì điều gì mà ngược lại cảm thấy người nên nổi giận ở đây là cô chứ không phải là anh!
La Vưu Phi lo lắng, hết nhìn vào Đường Hoan rồi lại đưa mắt nhìn sang Đoạn Kim Thần, khi ánh mắt dừng lại trên người Mộ Vũ Nghiên, lửa giận bỗng nổi lên.
Trước nay cô chưa từng gặp bất kì một người phụ nữ nào vô liêm sỉ tới như vậy, vợ người ta còn đang đứng ở trước mặt đây, cô ta vẫn dám ngang nhiên khoác tay chồng người khác, nhìn dáng vẻ điệu bộ của cô ta là biết đang cố ý làm trò rồi.
Bầu không khí lúc này bỗng trở nên kỳ lạ, Giang Chi Thịnh tuy ngoài miệng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi căng thẳng.
Anh quên mất không nói với Đường Hoan rằng bố anh đã mời Đoạn Kim Thần tới đây
“Giám đốc Đoạn, hoan nghênh anh tới đây, thất lễ vì đã không tới đón tiếp anh! Bỗng nhiên một tiếng cười cởi mở vang lên, bố của Giang Chi Thịnh cầm theo một ly rượu tươi cười đi tới.
Tuy rằng trong lòng Đoạn Kim Thần lúc này đang vô cùng khó chịu, nhưng cũng chẳng thể tỏ thái độ, do vậy vẫn quay người khách sáo đáp lại với Giang phụ vài câu rồi đưa Mộ Vũ Nghiên rời đi chỗ khác, Đường Hoan thở phào, thấp giọng hỏi: “Sao anh mời anh ấy mà không nói trước với em một tiếng?” Giang Chi Thịnh áy náy trả lời: “Anh chưa kịp nói, anh cũng vừa mới biết là anh ta tới đây, chắc có lẽ là do bố anh mời.” Đường Hoan nghe thấy vậy lập tức liền hiểu ra, với một người có thân phận và địa vị như Đoạn Kim Thần, bất cứ ai cũng đều muốn có chút quan hệ với anh “Hoan Hoan, hai người có phải đang cãi nhau không?” La Vưu Phi bỗng nhào tới, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Sao không cùng nhau tới đây chứ?” “Chí Thịnh.” Đúng lúc Đường Hoan định lên tiếng thì Giang phụ bỗng ngắt ngang lời cô, gọi Giang Chi Thịnh qua bên kia.
Anh lo lắng nhìn Đường Hoan, dường như đang nghĩ không biết có nên qua đó hay không “Em không sao, anh qua đó đi, có Vưu Phi ở đây với em là được rồi.” Vì không muốn để anh lo lắng, Đường Hoan nhoẻn miệng mỉm cười “Đúng vậy, anh mau đi đi, có em ở đây rồi.” La Vưu Phi nói theo.
Cuối cùng, Giang Chi Thịnh cũng yên tâm gật đầu rời đi, La Vưu Phi thấy anh đã đi xa, mới tiếp tục lên tiếng hỏi: “Hoan Hoan, vừa nãy giảm đốc Đoạn có phải đang ghen không?” “Ghen?” Đường Hoan nhếch môi cười, “Cậu nghĩ hơi quá rồi đấy, anh ta sao có thể ghen với mình được chứ, bây giờ có người đẹp đi cùng như vậy, làm gì có tâm trí nào mà để tâm tới mình, mình cũng không biết rốt cuộc có chỗ nào không vừa ý anh ta nữa
“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nhắc tới anh ấy nữa, kẻo lại ảnh hưởng tới tâm trạng.” Nói xong, đưa mắt nhìn quanh khắp căn phòng một lượt, “Cậu có cần tới chào hỏi vài vị khách phía bên kia không, biết đâu lại lấy được vài đơn đặt hàng thì sao, mình lấy chút đồ ăn qua bên kia ngồi, cậu cứ tự nhiên không cần phải theo sát mình đâu.
Đường Hoan vừa cười vừa nói, La Vưu Phi vốn định nói không cần, nhưng vừa hay lúc đó nhìn thấy vài vị khách gần đây đang hợp tác với cô, đành cười trừ vài tiếng rồi đi về phía bên đó.
Đường Hoan di chuyển tới khu vực đồ ăn, lựa chọn vài món rồi tìm một góc khuất ngồi xuống, phớt lờ những ánh mắt vẫn đang dõi theo cô.
Đoạn Kim Thần cố gắng đè nén lại cảm xúc, đôi mắt sâu thẩm của anh khiến người ta chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Mộ Vũ Nghiên thấy ánh mắt của anh vẫn rơi trên người Đường Hoan, như sắp nghiến gãy hàm răng của mình, đúng lúc nhìn thấy có một người đàn ông đang bắt chuyện với Đường Hoan, có được cơ hội, giả vờ như vô tình nhưng thực ra lại ác ý nói: “Anh Thần, anh nhìn xem cô Đường thật sự có sức quyến rũ, chỉ ngồi yên một chỗ thôi cũng có không ít đàn ông tới chào hỏi, ngưỡng mộ quá đi, chỉ là… Ngập ngừng vài giây, Mộ Vũ Nghiên nói tiếp, “Dẫu sao thì cô ấy cũng là vợ hợp pháp của anh, một mình ra ngoài dự sinh nhật của người đàn ông khác như vậy liệu có nên hay không?” Tỏ vẻ do dự, đôi mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ, “Nếu như em có thể ở bên cạnh anh thì em tuyệt đối sẽ không bao giờ để tâm tới những người khác, càng không tùy ý xuất hiện trong tiệc sinh nhật của người khác như vậy.
Đoạn Kim Thần vốn đã khó chịu, lời cô nói chẳng khác nào như đang chọc giận vào ổ kiến lửa, anh lạnh lùng quát lên: “Đủ rồi!”
Mộ Vũ Nghiên rùng mình, hai bờ vai run rẩy, không dám nói thêm dù chỉ một chữ.
Nhưng vẻ ghen tức và đắc ý lại ẩn sâu trong đáy mắt của cô, sẽ nổi giận là đúng rồi.
Anh tức giận có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội, giữa Đường Hoan và Đoạn Kim Thần vẫn còn có quá nhiều khoảng cách, chỉ cần cô biết nắm bắt cơ hội, cô nhất định sẽ thành công trong chuyện này.
Đoạn Kim Thần chẳng còn tâm trạng để bận tâm tới biểu cảm thay đổi trên gương mặt của Mộ Vũ Nghiên, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như băng, ánh mắt không chịu khống chế mà rơi trên người Đường Hoan.
Không thể phủ nhận rằng Đường Hoan tối nay quá đẹp, vừa thanh cao lại vừa tinh tế, tuy tính cách của cô có phần mạnh mẽ, nhưng những gì toát ra từ trên người cô lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, thu hút rất nhiều ánh nhìn ở đây.
Nụ cười dịu dàng động lòng người, đôi mắt to tròn long lạnh như những vì sao trên bầu trời, khiến ai nấy cũng chẳng nỡ rời mắt khỏi cô.