Mười phút sau, con đường tắc nghẽn cuối cùng cũng thông thoảng, tiếp đó xe giống như mũi tên rời cung đi về phía trước.
Giây phút này trái tim Đường Hoan cuối cùng cũng yên ổn lại, tâm tình vẫn luôn khẩn trương từ khi xe chạy cũng thả lỏng.
Trước đây cô sống với bà ngoại ở nông thôn, chỗ đó cách để độ không xa, cô từng suy xét đến việc ra nước ngoài nhưng nghĩ đến năng lực của Đoạn Kim Thần, nếu cô ra nước ngoài thì anh chỉ cần điều tra ghi chép là có thể dễ như trở bàn tay tìm thấy cô, cách khá xa nhưng tỉ lệ bị tìm thấy lại lớn hơn, còn không bằng cứ ở quê hương.
Trở lại căn nhà từng sống với bà ngoại, cô cũng không vào ở mà thuê một căn nhà khác ở nông thôn, không ở nhà là vì sợ Đoạn Kim Thần sẽ tìm đến, để phòng ngừa thì phòng cho thuê mới là biện pháp tốt nhất.
Sau khi tìm được nhà, cô giao luôn tiền thuế trong nửa năm, mua chút đồ dùng hàng ngày liền bắt đầu vào ở.
Chỗ cô ở gọi là thôn Mai, tương đối có văn hóa đặc sắc, so với thành phố ồn ào, nơi này an tĩnh làm cô vô cùng yên tâm.
Trở lại nơi sinh sống từ nhỏ, tâm tình cũng khá hơn nhiều, cô quyết định ở đây sinh con, về sau đứa nhỏ chính là của một mình cô, trên giấy thỏa thuận ly hôn cô đã ký tên, hơn nữa còn nói rõ cô không cần bất cứ tài sản nào của anh.
Ở bên này, sau khi cô dàn xếp xong bắt đầu cuộc sống riêng của mình, thì bên kia Đoạn Kim Thần không ngừng gọi cho cô, lại nghe thấy bên trong lần lượt truyền đến giọng nữ máy móc, “Thật xin lỗi, số điện thoại của người nhận đã tắt máy…
Đây đã là cuộc điện thoại thứ ba mươi, không biết vì sao, cả ngày làm việc hôm nay anh đều bồn chồn không yên, cảm giác đứng ngồi không xong này khiến cho anh không thể làm việc được, vì thế liền gọi điện thoại cho Đường Hoan, cuộc đầu tiên cô bắt máy, nhưng sau một giờ khi anh gọi lại thì liên tục là trạng thái tắt máy.
Chết tiệt, chắc không phải cô lại đi tìm Giang Chi Thịnh chứ?
Vừa mới nghĩ như vậy, anh liền tức giận đến mức đấm xuống bàn làm việc, “Ầm” một tiếng vang thật lớn khiến cho người ở cả văn phòng hoảng sợ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, ngay cả tên hiển thị anh cũng không thèm xem, tưởng là Đường Hoan gọi tới liền gầm thét ra tiếng, “Rốt cuộc là em ở chỗ nào vậy hả?” Người ở đầu kia điện thoại rõ ràng bị dọa sợ, cũng không dám trì hoãn thêm một giây nào nữa, “Cậu chủ
Không tốt, cô chủ..
“Cô ấy làm sao?” Nghe thấy không phải giọng của Đường Hoan, trong mắt Đoạn Kim Thần xẹt qua tia sắc bén, nhưng vừa nghe thấy Đường Hoan xảy ra chuyện, đồng tử của anh liền co rút lại
“Cậu chủ, cô chủ biến mất rồi, cậu vẫn nên về xem một lần đi…
Vừa nghe vậy, anh nhanh chóng lao ra ngoài văn phòng, vừa vặn đụng phải Kiệt Sâm cầm văn kiện muốn anh ký tên, “Tổng…
Nhưng anh ta còn chưa nói hết, người đàn ông kia liền giống như một trận gió lướt qua bên cạnh anh ta, chỉ lưu lại bóng lưng nghênh ngang rời đi.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ nghi ngờ, đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt, lẩm bẩm nói, “Anh ấy làm sao vậy? Đây còn là lần đầu tiên thấy anh ấy thất thổ như vậy.”
Quả thật trước kia cho dù Đoạn Kim Thần gặp phải bất cứ chuyện gì đều là gặp nguy không loại, đâu có bối rối giống như hiện giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua văn kiện trong tay, đành phải lại lần nữa trở về văn phòng mình.
Anh vô cùng lo lắng trở lại Cảng Nguyệt Hồ, đã thấy dì
Đồng luống cuống đứng ở phòng khách, anh bước qua đó lạnh lùng nói, “Cô chủ đâu?”
“Cô… Cô chủ… Ánh mắt dì Đồng lặng yên rơi trên giấy thỏa thuận ly hôn ở trên bàn, cuối cùng nhằm hai mắt lại, run giọng nói, “Hình như cô chủ bỏ nhà ra đi.”
“Bỏ nhà ra đi!” Giọng nói rét lạnh như băng của người đàn ông vang lên, khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn ở trên bàn, hơi thở liền biến đổi, duỗi tay ra cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn đọc nội dung bên trên, khuôn mặt tuấn tú của anh đen như đáy nồi, đặc biệt là lúc nhìn thấy chữ ký của cô ở cuối trang, lửa giận trong lòng liền giống như muốn thiêu đốt tất cả thế gian.
Bên tại truyền đến giọng nói kích động của dì Đồng, “Hôm nay sau khi cô chủ ăn sáng như bình thường, liền nói muốn uống canh xương bò bảo tôi đi mua, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều cứ đi mua, lúc trở về không thấy cô chủ đầu cho rằng cô ấy đang ngủ nên đi nấu canh, sau khi nấu canh xong tôi đi gọi cô ấy xuống ăn cơm, gõ cửa rất lâu cũng không thấy cô ấy mở
“Tôi lo cô chủ xảy ra chuyện gì liền mở cửa đi vào, lại phát hiện bên trong không có một bóng người, lúc ấy tôi cho rằng cô chủ chỉ đi ra ngoài một lát nên không để ý, lại không ngờ thấy được cái này ở trong phòng.
Ánh mắt rơi xuống giấy thỏa thuận ly hôn trên tay anh, ẩn ý cực kỳ rõ ràng.
Được, được lắm, Đường Hoan, em được lắm, cũng dám ly hôn với tôi, em đừng có mà mơ! Cầm điện thoại gọi cho trợ lý bảo anh ta lập tức đi tra tất cả những nơi Đường Hoan có thể đến, ngay cả chuyến bay ra nước ngoài cũng không bỏ qua.
Người hầu đứng trong phòng khách nhìn sắc mặt âm u của anh đều không dám thở mạnh, đợi đến khi anh vứt giấy thỏa thuận ly hôn sang một bên rồi rời đi mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Anh nhanh chóng đến biệt thự của Giang Chi Thịnh, lập tức nhấn mạnh chuông cửa, cửa rất nhanh liền mở ra, khuôn mặt anh tuấn của Giang Chi Thịnh xuất hiện trước mặt anh.
Anh không nói hai lời liền tiến lên túm lấy cổ áo anh ta, giận dữ hỏi ra tiếng, “Nói, có phải Đường Hoan ở chỗ anh không hả?”
Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Giang Chi Thịnh đương nhiên cũng không khá hơn chút nào, “Anh có ý gì? Không phải Hoan Hoan bị anh mang về sao?”
Từ lần trước sau khi anh ta bị đánh, anh ta vẫn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, trong lúc đó chỉ tiếp một cuộc điện thoại hỏi han từ Đường Hoan, thời gian còn lại căn bản không gặp được cô, mà hiện giờ kẻ này còn chạy tới đây hỏi anh ta muốn người?
Chẳng lẽ
Trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, nhìn người đàn ông xông vào bên trong kia, anh ta vội bước đến cản đường, lời nói ra miệng cũng mang theo lửa giận, “Đoạn Kim Thần, anh nói rõ ràng xem nào.
Hoan Hoan không ở chỗ anh thì đi đâu hả?”
Nhớ tới dáng vẻ khóc đến thương tâm muốn chết của Đường Hoan, ánh mắt nhìn Đoạn Kim Thần lại lạnh hơn
“Anh vẫn còn giả vờ?” Đoạn Kim Thần không quan tâm đến sự tức giận của anh ta, túm lấy cổ áo anh ta ép hỏi, “Nếu anh không nói cho tôi biết tung tích cô ấy, Giang Chi Thịnh, tôi sẽ cho anh biết thế nào là ăn không hết gói đem đi.”
Hai người đàn ông cao lớn như nhau trợn mắt nhìn, không khí vô cùng căng thẳng, Giang Chi Thịnh cười lạnh ra tiếng, “Anh cứ việc thả ngựa qua đây, Đoạn Kim Thần, anh khiến Hoan Hoan phải chịu khổ nhiều như vậy, món nợ này sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính số với anh!”
Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu chính là tìm thấy Đường Hoan, anh ta không muốn lãng phí thêm một giây phút nào với Đoạn Kim Thần nữa, nói xong, anh ta bước nhanh ra ngoài, Đoạn Kim Thần thấy anh ta bỏ đi liền nhanh tay kéo lấy áo khoác cple của anh ta
“Đứng lại, hôm nay nếu anh không nói cho tôi biết Đường Hoan đi đâu thì đừng hòng rời đi!” Giọng nói lạnh như bằng không chút khoan nhượng, sức lực trong tay cũng không ngừng tăng lên.
Bị ba phen mấy bận kéo lại, lửa giận trong lòng Giang Chi Thịnh rốt cuộc không kiềm nén được nữa, mặc dù biết chính mình không phải đối thủ của anh, nhưng tưởng tượng đến cảnh Đường Hoan chịu khổ sở, lửa giận nhảy mất bùng lên dữ dội.
Anh ta vung tay đấm vào người Đoạn Kim Thần, anh nhất thời không đề phòng nên bị đánh trúng, máu trên khóe miệng chảy xuống bị anh dùng tay lau đi, đầu ngón tay đỏ tươi khiến trong mắt anh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Khóe miệng anh thoảng qua nụ cười lạnh, hai người đàn ông bắt đầu xông vào đánh nhau, không ai nhường ai, “Đoạn Kim Thần, đồ khốn!” Có lẽ là vì trong lòng quá phẫn nộ, vì thế lần này Giang Chi Thịnh ra tay tàn nhẫn hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, mỗi một cú đầm hầu như đều rơi trên mặt anh.
Lúc này, anh ta không muốn kiêng dè bất cứ thứ gì, càng không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của anh, anh ta chỉ muốn xả giận thay cho Đường Hoan.
Dựa vào cái gì anh luôn làm tổn thương trái tim cô, dựa vào cái gì sau khi không tìm thấy cô lại chạy tới chất vấn anh ta? Chỉ cần anh để ý tới cô một chút thôi, cũng không đến mức khiến cô phải thống khổ như vậy.
Biết rõ người đàn ông này không thích cô, lại vẫn cam tâm tình nguyện sinh con cho anh, rốt cuộc là dựa vào cái gì! “Anh lấy tư cách gì đến đây tìm người? Con mẹ nó đừng có nói với tôi hai người là vợ chồng gì đó, anh còn không xứng làm chồng cô ấy, luôn mồm nói chuyện của hai người không cần tôi quan tâm, hiện giờ không tìm thấy người lại chạy tới đây tìm người, anh không thấy chính mình rất nực cười sao?” Đau đớn làm cho Đoạn Kim Thần nháy mắt tỉnh táo không ít, nghe thấy anh ta chất vấn, động tác của anh nhanh chóng từ bị động biến thành chủ động, hai người đàn ông thân hình cao lớn lao vào đánh nhau, không mảy may bận tâm đến hình tượng.
Lần trước Giang Chi Thịnh bị Đoạn Kim Thần đánh, vết thương trên người vốn chưa khỏi hẳn, kiên trì được một lúc liền nhanh chóng rơi vào thế yếu “Nếu không phải vì anh, vợ chồng tôi sẽ gặp phải nhiều vấn đề như vậy sao? Giang Chi Thịnh, anh đúng là đi tìm chết!” Anh vừa dứt lời liền đánh mạnh tay hơn, ngực bị đấm một phát, Giang Chi Thịnh đau đến mức kêu rên ra tiếng, nhìn người đàn ông lửa giận ngập trời trước mắt, trong mắt anh ta xẹt qua căm hận, “Đoạn Kim Thần, nếu để cho tôi tìm thấy Hoan Hoan, tôi đảm bảo sẽ không để cô ấy trở về bên cạnh anh, cho dù cô ấy có mang thai con của anh đi chăng nữa!” Nằm đảm sắp rơi xuống đột nhiên dừng giữa không trung, đồng tử của anh co rụt lại, “Anh nói cái gì?” Thấy dáng vẻ Đoạn Kim Thần căn bản là không biết chuyện Đường Hoan mang thai, trong mắt anh ta liền hiện lên khoái cảm trả thù “Ha ha… Hóa ra anh không biết hả, còn nói mình là chồng cô ấy, ngay cả chuyện cô ấy mang thai cũng không biết, anh không xứng làm chồng của cô ấy.
Thừa dịp Đoạn Kim Thần thất thần, Giang Chi Thịnh dùng sức đẩy Đoạn Kim Thần đang đề trên người mình ra, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại cple trên người, mặc dù trên mặt xanh tím nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến khí chất của anh ta “Nếu tôi mang thai, có phải anh vẫn sẽ cưỡng bức tôi như vậy không?” “Người phụ nữ lẳng lơ như em không xứng mang thai con của Đoạn Kim Thần tôi!” “Nếu như em thật sự mang thai con của tôi, tôi sẽ đưa em đi phá thai!”
“Nếu vậy thì đừng có chạm vào tôi, đỡ phải đến lúc đó mang thai còn phải phí tiền đi phá!”
Thảo nào lúc ấy cô chết cũng không chịu phát sinh quan hệ với anh, còn nói những lời kỳ quái như vậy, anh lui về sau một bước nhỏ, trong lòng tràn đầy hối hận.
Tại sao đến giờ anh mới nhớ tới phản ứng kỳ quái của cô trong khoảng thời gian trước, thích ngủ, buồn nôn…
Nhớ tới những lời nói vô tình với cô, thảo nào đêm đó cô khóc thương tâm như vậy.
Anh không biết mình đã rời khỏi biệt thự của Giang Chi Thịnh như thế nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là nhất định phải tìm thấy cô, nhưng Đường Hoan giống như biển mất khỏi thế giới, bất kể anh làm thế nào cũng không tìm thấy cô.
Từ sau khi Đường Hoan biến mất, Giang Chi Thịnh và Đoạn Kim Thần vẫn luôn tìm cô, đến giờ cô đã biến mất được 3 tháng nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.