Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 206: Không Phải Người Nhà Họ Đường






Nhìn vào nụ cười được để lộ ra trên khuôn mặt của Đường Vãn Tình, thái độ nói chuyện với khách hàng khiến Đường Hoan suy nghĩ miên man.

Cô ta rốt cuộc là thật sự mất trí nhớ hay là cố ý làm vậy cho cô thấy? Sau một hồi trầm ngâm, cô đỗ xe dừng bên đường, đi về phía nhà hàng.
“Kính chào quý khách……
Đường Hoan tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống, tìm gặp quản lý của nhà hàng, đích thân gọi tên tìm Đường Vãn Tình.

Rất nhanh, Đường Vãn Tình xuất hiện, khi phát hiện ra là Đường Hoan, ánh mắt cô có phần kinh ngạc, nụ cười gượng gạo để lộ trên môi, dường như không ngờ rằng Đường Hoan sẽ tới đây.

Do dự không bao lâu, Đường Văn Tình mới lên tiếng: “Hoan Hoan, em tới đây dùng bữa đấy à, để chị giới thiệu cho em nghe về các món ăn của nhà hàng chị nhé.
“Ngồi đi.

Không chờ cô nói hết câu, tỏ ý mời cô ngồi, thấy dáng vẻ không mấy tự nhiên của cô, Đường Hoan nhẹ giọng lên tiếng: “Yên tâm đi, tôi đã nói với quản lý của chị rồi.”
Nghe thấy vậy, sau một hồi do dự, Đường Vãn Tình cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện cô, đặt tạp dễ sang một bên.

Nhìn cô trong bộ trang phục của nhân viên phục vụ, bảng tên treo trước ngực viết rõ ba chữ Đường Văn Tình, trong nháy mắt cảm xúc của Đường Hoan bỗng trở nên lẫn lộn.

Trước đây là một tiểu thư đến đầu ngón cũng chưa từng chạm vào nước, tới nay lại làm phục vụ cho nhà hàng, Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành từ trước tới nay đều nâng cô như nâng trứng, sao có thể đồng ý cho phép cô ra ngoài làm việc như vậy? Bỗng nhớ tới cuộc điện thoại đòi tiền của Lê Mỹ Mỹ, Đường Hoan lên tiếng hỏi: “Sao cô lại tới đây làm phục vụ vậy? Bọn họ biết chuyện cô ra ngoài làm việc này không?”
Bọn họ ở đây tất nhiên là chỉ Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành.

Trùng mắt gật đầu, Đường Vãn Tình nói: “Biết chứ, trong nhà dạo gần đây có chút khó khăn, do vậy chị ra ngoài đi làm, dù sao thì ở trong nhà cũng chẳng có việc gì, chẳng bằng ra ngoài kiếm chút việc để làm giết thời gian.
Hai mắt dõi theo từng biểu cảm của cô, nhưng dường như vẫn chẳng thể phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.
“Cô cảm thấy số tiền mà cô kiếm được đủ để cho họ tiêu sao?”

Lê Mỹ Mỹ tiêu tiền như nước, dù cho hiện tại nhà họ Đường đã phá sản, nhưng tính cách này của bà dường như vẫn chẳng hề thay đổi.

Trước đây khi Đường Vãn Tình nhập viện, có Đoạn Kim Thần trả tiền viện phí cho họ, họ mới dư dả như vậy, nhưng tới nay Đường Vãn Tình đã khỏi rồi, Đoạn Kim Thần tất nhiên sẽ không tiếp tục cấp tiền cho họ nữa.

Không có tiền, túi hiệu hay ngọc trai tất nhiên cũng sẽ không tới phần của họ rồi.
“Không sao, chị sẽ nỗ lực kiếm tiền, trước đây chị đã từng tiêu tốn của gia đình nhiều tiền như vậy, bây giờ ít nhiều cũng phải bỏ ra chút sức chứ, hơn nữa mà nói bố bây giờ tuổi tác cũng lớn cả rồi, chị cũng không thể giương mắt đứng nhìn họ ra ngoài đi làm nuôi chị được đúng không? Như thế chẳng khác nào để người đời cười vào mặt mình cả.”
Câu nói này khiến Đường Hoan không biết phải nói gì cho tốt, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình họ, còn cô chỉ là một người ngoài, cũng chẳng thể tham gia vào chuyện này được.

Dẫu rằng trong người họ cùng chảy chung một dòng máu, nhưng trong lòng cô từ lâu đã không còn dính dáng gì tới nhà họ Đường nữa rồi.

Sau khi lên món, cả hai người vừa ăn vừa từ từ nói chuyện.

Bỗng nhiên, Đường Vãn Tình nhìn Đường Hoan rất chăm chú, cô lên tiếng: “Hoan Hoan, mặc cho cô ta có nói gì với em, em cũng đừng tin, cô ta đang lừa em đó, hôm nay chị còn nhìn thấy cô ta đi chung với Đoạn Lâm Phong nữa kìa.” Nói xong, rút điện thoại ra, mở phần thư viện ảnh rồi đưa tới trước mặt Đường Hoan tỏ ý bảo cô xem, “Hôm này chị vô tình bắt gặp cảnh này, liền lấy điện thoại ra chụp lại.”
Cô sợ rằng Đường Hoan sẽ lại giống lần trước không tin cô, nên lần này cô đã thông minh hơn chút, nói gì thì nói cũng đều phải có chứng cớ, chẳng phải sao? Nhìn vào trong bức ảnh, vẻ thất vọng lộ rõ qua ánh mắt của Đường Hoan, mới hôm trước họ đã nói chuyện rõ ràng với nhau, vậy mà tới bây giờ… Niềm tin của cô dành cho La Vưu Phi hạ thấp hơn, đáy lòng Đồng thời cũng có chút đề phòng với Đường Vãn Tình.

Dù cho Đường Vãn Tình là thật sự muốn tốt cho cô hay chỉ giả vờ, nhưng cô vẫn chưa thể quên được những chuyện mà trước đây cô ta đã làm với cô, dầu cho có mất trí cũng không thể nào thay đổi tính cách của một con người nhanh tới mức như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Hoan không tiếp tục tới nhà họ Đường mà âm thầm đưa cho Đường Vãn Tình hai vạn, bảo cô nhận, lấy cớ còn có việc khác rồi rời đi.

Lúc mới đầu Đường Vãn Tình nhất định không chịu nhận, nhưng do Đường Hoan quá kiên quyết, cô đành nhận lại.

Thực ra cô cũng chẳng phải thánh mẫu, giúp Đường Vãn Tình chỉ là vì nhớ lại lần trước cô ta đã từng cứu cô.
Khi Đường Hoan trở về biệt thự cũng là lúc trời bắt đầu sẩm tối, Đoạn Kim Thần vẫn chưa về nhà, dì Đồng vừa nhìn thấy cô liền đon đả chạy tới, mỉm cười hỏi: “Phu nhân về rồi à, cô ăn cơm chưa vậy?” Gật đầu, ánh mắt để lộ vẻ mệt mỏi: “Dì Đồng, cháu ăn rồi, cháu lên tầng nghỉ ngơi trước đây “Nhưng.……….


Dì Đồng bối rối, tiến lên trước lo lắng nói: “Phu nhân, tôi đã đặc biệt hầm canh xương bò cho cô, canh này cực kì tốt cho sức khỏe, cô ít nhiều cũng uống một bát đi, đã ninh suốt cả chiều rồi, không uống sẽ phí mất”
Nghĩ tới đứa bé trong bụng, Đường Hoan cuối cùng đành gật đầu: “Được rồi, lát nữa dì bưng lên cho cháu một bát, cháu đi tắm rửa trước đây.
Di Đồng thầm mừng, gật đầu rồi lui về phía sau.

Kể từ sau khi mang thai, Đường Hoan liền cảm thấy vô cùng thèm ngủ, dường như chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ ngay lập tức, nếu như không phải dì Đồng mang canh lên gọi cô uống, cô thật sự không biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau, Đường Hoan tới công ty làm việc, trong tay cô có một phần văn kiện cần Đoạn Kim Thần kí tên nên cô đành phải tới phòng làm việc của anh.

Vừa giơ tay định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ấm áp của Đoạn Kim Thần từ trong truyền ra “Ừ, em ở bên đó thời tiết lạnh, nhớ phải mặc nhiều quần áo…
Do bị ngăn cách nên cô không thể nghe rõ được hết những gì anh nói, khi bước chân tiến lên gần hơn một chút, cánh cửa không cẩn thận bị đẩy ra, cửa vốn bị đóng chặt, nay lại bật mở ra như vậy, Đường Hoan dứt khoát bước vào trong.

Thấy Đường Hoan tiến vào, dặn dò với người đầu dây bên kia một câu “Chăm sóc tốt cho bản thân.

Rồi ngắt điện thoại, cũng không màng tới người kia còn muốn nói gì tiếp hay không.

Động tác ngắt máy nhanh nhẹn, sau đó liền ngồi xuống ghế.
Lắc lư tập văn kiện trong tay, Đường Hoan không nhanh không chậm nói: “Những văn kiện này cần có chữ kí của anh, anh vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?
Đưa tay nhận lấy phần văn kiện mà cô mang tới, người đàn ông thản nhiên trả lời: “Bạn.
Bạn? Bạn nào mà lại cần tới giọng điệu ấm áp như vậy chứ, ngay đến cô là vợ chính thất của anh cũng chẳng mấy khi nhận được đãi ngộ này, chỉ có ngốc mới tin lời anh vừa nói.

Thấy anh cúi đầu đọc văn kiện, cô cũng không nói gì thêm, Cầm lấy văn kiện mà anh vừa kí rồi rời khỏi phòng làm việc, giao lại cho trợ lý, dặn dò họ xử lý vài chuyện.


Chỉ là trong lòng cô như bị kiến cắn vậy, khiến cô vô cùng khó chịu, lấy một cốc nước rồi rời khỏi phòng làm việc, di chuyển lên sân thượng của tòa nhà.
Gió trời thổi tới, len lỏi qua từng ngọn tóc của cô, không ngừng tự nhủ bản thân phải thả lỏng.

Khó khăn lắm mới có thể điều chỉnh được tâm trạng, điện thoại trong túi bỗng dưng vang lên, màn hình hiển thị người gọi tới là Đoạn Lâm Phong, vẻ chán ghét hẳn lên trong đôi mắt của cô, không chút do dự thẳng tay nhấn chọn từ chối, nhưng điện thoại lại một lần nữa đổ chuông.
“Đoạn Lâm Phong, đủ chưa vậy? Anh rốt cuộc còn muốn làm gì nữa hả? Chẳng phải tôi đã nói với anh là đừng gọi điện thoại cho tôi nữa rồi hay sao?” Vừa nhận điện thoại, giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Hoan lập tức được phát ra.
Nghĩ tới việc anh ta lợi dụng La Vưu Phi đả kích cô, nỗi hận trong lòng cô dành cho Đoạn Lâm Phong như dày thêm một tầng mới.
“Hoan Hoan, em thật biết cách làm anh bị tổn thương, anh yêu em như vậy, sao em có thể nói chuyện với anh thế này được chứ?”
Giọng nói kỳ quái của Đoạn Lâm Phong vừa truyền ra,
Đường Hoan nhíu mày, giận dữ nói: “Tôi không rảnh để phí lời với anh!”
Dứt lời, Đường Hoan giơ tay định ngắt điện thoại, nhưng câu nói tiếp theo của Đoạn Lâm Phong đã thành công ngăn cảnh hành động này của cô.
“La Vưu Phi bây giờ đang ở trong tay anh, nếu em không muốn cô ta xảy ra chuyện thì tới khách sạn Cách
Lâm phòng 508 tìm anh, bằng không, anh đảm bảo em sẽ hối hận.

Đường Hoan trừng mắt, thu chặt bàn tay đang giữ điện thoại, nhưng lại giả vờ trấn tĩnh nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao? Đoạn Lâm Phong, anh lại….
“Aaaaaaa….Đoạn Lâm Phong, anh mau đi chết đị! Xã hội có một loại người cặn bã như anh quả thực…
Bỗng nghe thấy tiếng hét đau đớn của La Vưu Phi,
Đường Hoan sửng sốt, không chờ cô lên tiếng, giọng cười nguy hiểm của Đoạn Lâm Phong liền phát ra: “Bây giờ thì em tin anh rồi chứ? Hoan Hoan, em biết đấy, anh trước nay chưa từng lừa dối em mà.”
Đường Hoan phẫn nộ, gằn giọng nói vào trong điện thoại: “Đoạn Lâm Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì thế? Tôi cảnh cáo anh, anh dám làm hại tới cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Hại hay không hại thì chờ em tới đây rồi hãng quyết định, nội trong vòng hai tiếng nữa em không có mặt ở đây, anh không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Nghe thấy tiếng tút tút truyền ra từ trong điện thoại, ánh mắt của Đường Hoan bỗng trở nên gấp gáp hơn.

Đoạn Lâm Phong là một con chó điên, bất cứ chuyện gì anh ta cũng đều dám làm ra.

Không dám nghĩ ngợi nhiều hơn, vừa quay người, cô vô tình bắt gặp Đoạn Kim Thần.

Kể từ lúc cô nhận được điện thoại của Đoạn Lâm Phong, Đoạn Kim Thần đã đứng ở sau lưng cô, cuộc nói chuyện giữa cô và Đoạn Lâm Phong anh đều đã nghe rõ tất cả, thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, anh liền giả bộ như không hề biết gì cả.


“Định đi đâu?” Anh biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi, muốn đích thân nghe cô mở miệng.

Đường Hoan mím chặt môi, nhớ lại giọng điệu ân cần, nhẹ nhàng khi nãy của anh ở trong phòng làm việc, cô không nói thêm gì, chỉ buông lại một câu.

“Em có việc cần phải ra ngoài một chuyến Nói xong, mặc cho Đoạn Kim Thần thái độ ra sao, cô liền chạy thẳng ra ngoài.

Nhìn vào bóng lưng dần dần đi xa của cô, sắc mặt Đoạn Kim Thần bỗng trở nên u ám, tại sao cô nhất định không chịu cúi đầu trước anh, nói một câu nhẹ nhàng với anh khó khăn đến vậy ư? Thu chặt hai lòng bàn tay, quay người đi về phía phòng làm việc.

Ra khỏi cửa chính của công ty, Đường Hoan đi thẳng tới khách sạn mà Đoạn Lâm Phong yêu cầu, cô sợ rằng nếu cô tới trễ, La Vưu Phi sẽ bị thương.

Bốn mươi phút sau, Đường Hona cuối cùng cũng kịp tới nơi, chạy thẳng vào thang máy rồi nhấn nút chọn tầng năm.

“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô vội vàng chạy đi tìm phòng 508.

Sau khi tìm thấy, nhấn chuông, cánh cửa phòng bật mở, Đoạn Lâm Phong xuất hiện ở ngay trước mắt cô, Đường Hoan giận dữ hỏi anh ta: “Vưu Phi đâu rồi?” Dường như chẳng màng để tâm tới vẻ phẫn nộ của cô, Đoạn Lâm Phong hất cằm chỉ vào trong.

“Ở trong đó, em vào đi.
Nói xong, nghiêng người mở lối để cô đi vào.

Quét mắt nhìn Đoạn Lâm Phong một lượt, cô nhấc chân tiến vào trong, vừa đi vào liền lập tức nhìn thấy La Vưu Phi bị trói chặt hai tay giữ trên ghế, trên mặt cô đầy vết bầm tím, có thể nhìn ra Đoạn Lâm Phong thật sự đã động tay với cô rồi.
“Hoan Hoan, tại sao cậu lại tới đây? Cậu không nên quan tâm tới mình, Đoạn Lâm Phong là một kẻ điên……… La Vưu Phi rưng rưng hai mắt, không ngừng lên tiếng.
Tại sao sau tất cả những gì cô đã làm với Đường Hoan, cô ấy vẫn tới đây cứu cô, Đường Hoan thật sự không hề hận cô chút nào hay sao? “Không sao đâu, mình sẽ cứu cậu.” Đường Hoan lắc đầu, cô mỉm cười, an ủi La Vưu Phi vài câu.
Quay người nhìn về phía Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan gần giọng hỏi: “Nói đi, anh rốt cuộc muốn tôi làm gì mới chịu thả có ấy ra?”
Đoạn Lâm Phong tươi tỉnh mỉm cười, vắt chéo chân ngồi trên ghế, dáng vẻ như đã nằm chắc phần thắng trong tay.
“Yêu cầu của anh rất đơn giản.”