Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 196: Được Cứu






Tiếng cười dâm đãng của người đàn ông vang vọng trong nhà kho đổ nát, Đường Hoan nhìn ra sau lưng anh ta, cô hy vọng họ Trần kia sẽ nhanh chóng quay lại.
Ý đồ của người đàn ông trước mặt này quá rõ ràng, hiện tại tay chân cô đều bị trói, cơ bản là không thể thoát ra được.

Hiện tại cô chỉ còn cách trì hoãn kéo dài thời gian, hy vọng có thể kéo dài đến lúc Chủ tịch Trần quay lại.
“Ngay cả Chủ tịch Trần cũng không dám chạm vào tôi, anh dám động vào sao?” Đường Hoan cố giả vờ bình tĩnh và thản nhiên nói.
Mặc dù cô chỉ gặp người đàn ông này một hai lần, nhưng thông qua lời nói và cử chỉ của anh ra cô có thể nhìn ra, anh ra rất sợ họ Trần kia.
“Tại sao tôi lại không dám?” Người đàn ông cười lớn: “Cho dù hôm nay tôi cưỡng bức cô thì sao chứ? Anh họ tôi chắc chắn sẽ không trách tôi, hơn nữa, phụ nữ sinh ra vốn để ngủ với đàn ông, cô hà tất phải làm bộ làm tịch với tôi? Cô dám nói cô không sử dụng những biện pháp bất hợp pháp để trở thành giám đốc của Đoạn Thị không?”
“Cho dù tôi ngủ với đàn ông, thì cũng là ngủ với Đoạn Kim Thần, anh cho rằng với tính cách của anh ấy, nếu như anh ấy biết anh chạm vào tôi, anh ấy sẽ tha cho anh sao?”
“Chuyện này cô không nói, tôi không nói, anh ta sẽ biết sao? Trừ khi cô không muốn sống nữa.

Cô gần như muốn thổ huyết vì lời nói của anh ta, trên thế giới này sao lại có người có chỉ số thông minh thấp như vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằng cô sẽ giữ bí mật chuyện này, hoặc là để mặc anh ta sau này dùng chuyện này để đe dọa cô hay sao?
Trời ạ! Trên đời này cô ghét nhất là bị người khác đe doa.
Cô đột nhiên bật cười, ánh mắt nhìn người đàn ông ngày càng tỏ rõ sự khinh bỉ, anh ta thấy vậy lập tức quát lên: “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười anh ngu xuẩn đấy.” Cô nhìn anh ta với đôi mắt lạnh lùng: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ không nói chuyện này ra? Có vẻ như Chủ tịch Trần không nói cho anh biết mối quan hệ thực sự giữa tôi và Đoạn Kim Thần nhỉ!”
“Cô có ý gì?” Khuôn mặt anh ta lập tức đông cứng lại.

Quả nhiên cô đoán không sai, họ Trần kia không hề nói cho anh ta biết quan hệ giữa cô và Đoan Kim Thần.
“Cô không cần phải hù dọa tôi, cho dù cô và Đoạn Kim Thần có quan hệ gì, chỉ cần cô phát sinh quan hệ với tôi, bất luận là người đàn ông nào cũng đều không chấp nhận được, càng không phải nói đến một kẻ kiêu ngạo như Đoạn Kim Thần” Sau một hồi sững sờ, anh ta lập định thần lại và tức giận nói với Đường Hoan.
Anh ta vừa dứt lời liền nhào về phía Đường Hoan, sau đó vươn tay muốn xé quần áo trên người cô.
Đường Hoan giật mình lớn tiếng nói: “Tôi là vợ của anh ấy, nếu như anh dám động vào một sợi tóc của tôi, anh ấy sẽ không bao giờ tha cho anh đâu!”
Cô vốn tưởng rằng khi nói ra thân phận Đoạn phu nhân, anh ta ít nhiều cũng sẽ kiêng nể nhưng không ngờ anh ta không những không sợ hãi, ngược lại còn cao hứng hơn: “Cô đừng dùng thân phận này để hù dọa tôi, tóm lại hôm nay cô không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.
Đường Hoan vừa giãy dụa vừa lớn tiếng cảnh cáo: “Anh…a…bỏ tôi ra….
Trước ngực chợt lạnh khiến Đường Hoan hét lên một tiếng, hai mắt cô ngấn lệ.
Nói không sợ là nói dối, trái tim cô không ngừng run rẩy, lúc này sự kiên cường đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nửa quần áo trên người cô đã bị anh ta xé toạc ra, bởi vì hai tay cô bị trói, mặc dù cô không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Nhưng trong mắt người đàn ông, sự vùng vẫy của cô lại biến thành một lời mời gọi.


Lúc này hai tay bị dây thừng trói chặt của cô đã đỏ lên và rỉ máu, nhưng cô không hề cảm thấy đau, nỗi sợ hãi không ngừng ăn mòn cô.

Nội tâm cô đang kêu gào, cô hy vọng Đoạn Kim Thần có thể xuất hiện càng sớm càng tốt.

Ngay khi người đàn ông chuẩn bị tiến xa hơn, cánh cửa vốn dĩ đang đóng chặt đột nhiên mở ra, ban đầu cô tưởng là họ Trần kia đã quay lại nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, tất cả nỗi sợ hãi của cô đều lập tức biến mất, lúc này, cô bình tĩnh một cách lạ thường.

Cuối cùng thì anh cũng đến, cô tưởng…… Khi Đoạn Kim Thần đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trong mắt lóe lên những tia sáng sắc bén.

Người đàn ông đang đắm chìm trong sắc đẹp kia tưởng là Chủ tịch Trần quay lại nên không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Anh họ, anh đợi em một chút, đã mấy ngày nay em không ăn thịt rồi, anh.……….

Anh ta đang nói thì đột nhiên dừng lại, cơ thể bị ai đó đá ngã sang một bên, anh ta đau đớn hét lên.


Lúc này, có một nhóm người ập vào phòng, trong đó có cả Giang Chi Thịnh.
Đoạn Kim Thần nhanh chóng đi đến chỗ Đường Hoàn và khoác áo lên người cô, cảm giác ấm áp ập đến khiến các dây thần kinh vốn đang căng lên của Đường Hoan từ từ được thả lỏng.
“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.” Giọng nói dịu dàng khiến Đường Hoan không khỏi cay mắt.

Trước đây cô từng hy vọng bao nhiêu hai người sẽ có một mái nhà, cuối cùng những cảm xúc đè nén trong khoảng thời gian này vẫn chẳng thể nào đáng giá bằng một câu nói đơn giản của anh.
Cô để mặc anh bế mình đi, nhìn người đàn ông kia bị đánh đến thoi thóp, Đường Hoan lạnh lùng lên tiếng: “Bỏ đi, tha cho anh đi.
Người đàn ông đó bị đánh đập thành ra như vậy, không chết cũng tàn phế.
Mặc dù bị thương, nhưng rốt cuộc cũng không có gì đáng ngại, ánh mắt cô rơi trên người Giang Chi Thịnh và không hề bỏ lỡ sự mất mát lộ ra trên mặt anh.
Lúc đi ra ngoài, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói cay cú: “Đoạn Kim Thần, tên tiểu nhân bỉ ổi dám gài bẫy tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!” Nhìn về phía phát ra âm thanh, cô phát hiện họ Trần kia đang bị trói, lúc này anh ta không hề che đậy sự tức giận và không cam tâm ở trong mắt.