Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 138






“Anh cho rằng khi cô ấy về sẽ có thể làm Đoạn phu nhân sao?” Đường Hoan cười khẩy: “Vậy thì đợi cô ấy về rồi hãy nói chuyện tiếp với tôi.”
Sau khi nói xong cô liền quay người rời đi.
Lưu Hạo nhìn theo bóng lưng cô rời đi, sắc mặt vô cùng u ám.
Đường Hoan đi một đoạn thật xa mới chậm bước lại, trong lòng cô ngày càng chua xót.
Giọng nói của Lưu Hạo không ngừng văng vẳng bên tai cô, hóa ra Đoạn Kim Thần đi công tác lại là để tìm người phụ nữ đó.
Đột nhiên cô rất muốn biết Đoạn Kim Thần có ở cạnh người phụ nữ đó hay không, cô liền lấy điện thoại ra và tìm số của Đoạn Kim Thần nhưng không chạm gọi.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cắn răng ấn xuống, trái tim cô vô cùng căng thẳng, khi cô nghe thấy âm thanh máy móc trong điện thoại, tất cả cảm xúc trong lòng cô lập tức trở thành thất vọng.
Lẽ nào đúng như những gì Lưu Hạo nói, anh đi công tác không phải vì chuyện công? Mà là vì đi tìm người phụ nữ tên Tiểu Nghiên kia?
Cô cảm thấy buồn vì loại nhận thức này, cô đưa tay lên ôm ngực để cố gắng giảm bớt cơn đau một chút.
Cô lang thang bên ngoài cho đến khi trời tối mịt mới quay về biệt thự, kể từ khi Đoạn Kim Thần đi công tác cô như người mất hồn và không còn hứng thú với việc gì.
Sau khi ăn tối xong cô trở về phòng, nằm trên giường nhìn lên trần nhà trên và chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể rời khỏi Đoạn Kim Thần? Cô thực sự không muốn tiếp tục như thế này nữa, nếu cứ tiếp tục đau khổ như vậy, cô sợ có một ngày cô sẽ phát điên.
Đầu óc cô vô cùng rối rắm, một chốc là cảnh tượng Giang Chi Thịnh tỏ tình với cô, một chốc lại là cảnh tượng Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói chuyện với cô.
Cô phiền não vì đầu bứt tóc sau đó kéo chăn che kín đầu.
Cô cứ suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, khi cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Cô vén chăn và bước xuống giường, nhìn căn phòng trống trải trong mắt hiện lên một tia mất mát.

Sau khi xuống lầu ăn sáng xong cô ra sân sau tắm nắng.
Cô ngồi trên ghế và tận hưởng cảm giác nắng ấm phả vào người, làn gió thổi qua làm tóc cô tung bay.

Cô nhắm mắt lại và tận hưởng khoảnh khắc trong lành hiếm hoi này, nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Cô cầm điện thoại lên, Đường Hoan còn tưởng là Đoạn Kim Thần, nhưng điện thoại lại hiển thị là Bác La, cô không chút do dự nghe máy: “Bác La, cháu chào bác.”
“Hoan Hoan, Vưu Phi có liên lạc với cháu không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói chất phác, Đường Hoan nghe vậy liền lắc đầu: “Không ạ, gần đây Vưu Phi không liên lạc với cháu, sao vậy bác?”
Trong lòng cô chợt dâng lên một linh cảm xấu, cô chưa từng gặp lại Vưu Phi kể từ hôm ở bệnh viện.
Nhưng vì thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô không quan tâm đến cô ấy.
“Nó đã không về nhà mấy ngày nay rồi, bác tìm cách nào cũng không liên lạc được với nó.

Nếu như nó liên lạc với cháu, cháu nhất định phải nói với bác.

Bác biết cháu là bạn thân của nó, người bác có thể tìm cũng chỉ có cháu, cháu nhất định phải giúp bác.” Giọng nói của Bác La mang theo một sự lo lắng rõ ràng.
Đường Hoan nghe vậy lập tức trả lời: “Vâng, bác ơi, bác đừng lo lắng, bây giờ cháu sẽ lập tức đi tìm cô ấy, nếu như cô ấy liên lạc với cháu, cháu nhất định sẽ báo với bác.”
Cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, cô cúp máy rồi rời khỏi biệt thự trong sự lo lắng.
Cô đột nhiên có chút phiền não, ngày hôm đó sau khi La Vưu Phi rời khỏi bệnh viện, cô nên đi tìm cô ấy, nhưng cô lại không quan tâm đến điều gì mà chỉ quan tâm đến vết thương của bản thân mà quên mất việc cô ấy thích Giang Chi Thịnh.
Cô chặn một chiếc taxi và nói cho tài xế những nơi họ thường hay đến.

Sau đó cô gọi điện cho La Vưu Phi, nhưng điện thoại đã tắt máy, vì vậy mà cô lo lắng như ngồi trên chảo dầu.
Tài xế lái xe đưa cô đến những nơi mà La Vưu Phi thường hay đến, nhưng cô tìm mọi ngóc ngách đều không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Trong lúc tuyệt vọng, cô gọi điện cho Giang Chi Thịnh hỏi xem anh có biết tung tích của La Vưu Phi hay không.
Vừa gọi chưa được bao lâu đã được kết nối, giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh vang lên: “Hoan Hoan.”

“Đại Thịnh, Vưu Phi có liên lạc với anh không? Em không thể liên lạc được với cô ấy, anh có biết cô ấy đi đâu không?” Đường Hoan không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề.
Sau khi im lặng một lát, giọng nói của Giang Chi Thịnh lại vang lên: “Mấy hôm trước cô ấy có đến tìm anh, nhưng sau hôm đó anh không hề gặp lại cô ấy.

Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cô ấy mất tích rồi, Bác La có gọi điện cho em hỏi cô ấy có liên lạc với em không, còn nói cô ấy đã mấy ngày nay không về nhà, anh có biết cô ấy ở đâu không?”
“Anh không biết, em đừng lo lắng, bây giờ em đang ở đâu? Anh đến tìm em.” Giang Chi Thịnh cầm chìa khóa xe và rời khỏi văn phòng làm việc, sau khi cúp điện thoại liền lái xe đến địa điểm mà Đường Hoan nói.
Bốn mươi phút sau, Giang Chi Thịnh xuất hiện trước mặt Đường Hoan.
“Hoan Hoan.”
Giang Chi Thịnh xuống xe và đi về phía Đường Hoan.
Vừa nhìn thấy anh, Đường Hoan giống như nhìn thấy một vị cứu tinh: “Đại Thịnh, cuối cùng anh cũng đến rồi, em đã tìm kiếm những nơi mà chúng ta thường hay đến nhưng đều không tìm thấy cô ấy.

Cô ấy chưa từng như thế này bao giờ.

Anh có biết cô ấy xảy ra chuyện gì không?”
Mối quan hệ giữa cô và La Vưu Phi luôn rất tốt, trước mặt nhau không bao giờ có bí mật, nhưng từ khi Giang Chi Thịnh trở về, cô ấy liền trở nên tâm sự nặng nề.
Cô không biết tất cả những chuyện này có liên quan đến Giang Chi Thịnh hay không, nhưng tiềm thức của cô cho rằng La Vưu Phi mất tích có liên quan đến anh.
Giang Chi Thịnh cau mày, giọng nói có chút nặng nề: “Mấy hôm trước cô ấy có đến tìm anh và tỏ tình với anh, nhưng đã bị anh từ chối.”
Con ngươi Đường Hoan co rúm lại, cô nhìn anh, trong giọng nói mang theo một sự oán trách: “Đại Thịnh, em thực sự không hiểu, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt? Tại sao anh không chịu cho cô ấy một cơ hội?”
La Vưu Phi là cô chủ của Tập Đoàn La Thị, thân thế hay tướng mạo đều tốt, nhưng cô không hiểu tại sao Giang Chi Thịnh lại không thích cô ấy.

“Hoan Hoan, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.” Giang Chi Thịnh có chút ảo não, nhưng trong chuyện này không có đường lui: “Bây giờ chúng ta không bàn đến chuyện này nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cô ấy.”
Đường Hoan nghe vậy cũng cảm thấy có lý, bây giờ vướng víu vào chuyện này cũng không thể tránh khỏi làm tổn thương La Vưu Phi, sau khi lên xe họ liền bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Ngồi trong xe nhìn xung quanh, Đường Hoan lại càng cảm thấy áy náy với La Vưu Phi, Cô ấy chuyện gì cũng đặt cô lên trước, nhưng cô lại không để tâm đến chuyện của cô ấy.
“Đại Thịnh, em biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng Vưu Phi là một cô gái tốt, anh nên cảm nhận những điểm tốt của cô ấy.” Cô thật lòng hy vọng hai người họ được hạnh phúc, bởi vì hai người họ đều là bạn bè tốt nhất của cô.
Bàn tay trên vô lăng của Giang Chi Thịnh hơi siết chặt lại: “Hoan Hoan, anh không thể ép buộc em thích anh, nên em cũng không thể ép buộc anh thích người khác, quả thực Vưu Phi là một cô gái tốt, nhưng anh luôn coi cô ấy là bạn, trước giờ không hề có suy nghĩ khác.”
Hôm đó khi La Vưu Phi tỏ tình với anh, anh đã từ chối cô mà không chút do dự.

Mặc dù như vậy sẽ khiến cô bị tổn thương, nhưng thà đau một lần còn hơn.
Anh biết quá rõ yêu một người không nên yêu là loại giày vò như thế nào, anh không muốn La Vưu Phi cũng giống như mình.
“Nhưng cô ấy là bạn tốt của chúng ta, cho dù anh không thích cô ấy, anh cũng không nên từ chối trực tiếp như vậy.” Đường Hoan có chút tức giận nói.
Mặc dù cô biết chuyện tình cảm không thể ép buộc, nhưng La Vưu Phi là người bạn thân nhất của cô và cô thực sự không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Giang Chi Thịnh nghe cô nói, anh mím chặt môi không trả lời.

Đường Hoan nói đúng, lúc đó anh quả thực không nên từ chối trực tiếp như vậy, ban đầu khi nói ra những lời đó, anh liền hối hận.
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đất trống, trước đây ba người họ thường đến đây chơi, đánh cầu lông, thả diều.

Hầu như quãng thời gian đại học đều ở đây, mãi đến sau này khi Giang Chi Thịnh ra nước ngoài, số lần hai người đến đây bắt đầu giảm dần.

“Vưu Phi…” Đường Hoan đưa tay lên miệng và hét gọi tên La Vưu Phi, cô đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không thấy bóng dáng của cô ấy.

Bởi vì bước đi quá vội nên cô không để ý bên dưới có một cái bậc, cô bị vấp chân và mất thăng bằng, cả người nhào về phía trước.


May mà Giang Chi Thịnh ở bên cạnh kịp thời vươn tay ra nắm chặt tay cô, sau đó kéo mạnh lại.

Đường Hoan nhất thời không phòng bị trong chốc lát bị anh kéo vào trong vòng tay, ngửi thấy mùi hương độc đáo của người đàn ông, trên mặt Đường Hoan thoáng qua một vẻ xấu hổ.

Khoảnh khắc Đường Hoan ngã vào vòng tay của Giang Chi Thịnh đã bị một người đứng cách đó không xa dùng máy ảnh chụp lại.

Đường Hoan như bị giật điện, cô nhanh chóng đẩy anh ra và lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Đối với hành động kháng cự vô thức của cô, đôi mắt của Giang Chi Thịnh thoáng hiện lên tia tổn thương, nhưng anh nhanh chóng che đậy lại và khẽ cười: “Cẩn thận một chút, mặc dù chúng ta không xa lạ với nơi này, nhưng mấy năm qua nơi này cũng đã thay đổi rất nhiều.” Cô biết anh cố ý nói những lời này để làm dịu bầu không khí, cô cũng không để ý mà nói một câu cảm ơn sau đó tiếp tục đi tìm.

Hai người chia nhau ra đi tìm một lúc lâu nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng hai người lại đi nơi khác.

Hai người tìm cả một ngày vẫn không thấy bóng dáng của La Vưu Phi đâu, điện thoại của cô ấy cũng luôn trong trạng thái tắt máy.
Vì vậy mà Đường Hoan lại càng lo lắng, hai người họ đã tìm lâu như vậy, những nơi có thể tìm họ đều tìm hết rồi, nhưng vẫn không tìm thấy cô ấy đâu.
Thấy cô lo lắng như vậy, anh liền an ủi cô: “Hoan Hoan, em đừng quá lo lắng, anh tin Vưu Phi chắc chắn sẽ không nghĩ dại dột đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng anh cũng có phần lo lắng, dù sao La Vưu Phi mất tích cũng có khả năng liên quan trực tiếp đến anh.
Nếu như La Vưu Phi xảy ra chuyện gì, cả đời này Đường Hoan sẽ không tha thứ cho anh, càng không nói đến còn có cơ hội ở lại bên cạnh cô hay không.
“Sao em có thể không lo cho được? Cô ấy chưa bao giờ không nghe máy của em như bây giờ.

Đại Thịnh, em thực sự rất lo cô ấy sẽ làm chuyện ngu ngốc.” Trong mắt cô đều là sự lo lắng, mặc dù La Vưu Phi trước giờ luôn vô tư, nhưng cô biết cô ấy hoàn toàn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
“Không đâu.” Giang Chi Thịnh giữ chặt vai cô và nói một cách chắc chắn: “Hãy tin anh.”