Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 135






Sắc mặt Đường Hoan lạnh lùng, cô còn chưa động tay, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, cánh tay đang giơ lên của Lương Phỉ Phỉ hơi cứng lại, cô quay đầu và nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa với khuôn mặt lạnh lùng, cô sợ đến nỗi mặt trắng bệch.
“Còn không đi sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có vẻ như em không nghe lọt những gì anh nói.”
“Anh Kim Thần….” Cô tủi thân hét lên, dưới ánh mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần, cô chỉ có thể trừng mắt tức giận với Đường Hoan rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi thấy Lương Phỉ Phỉ rời đi anh mới quay người đi vào văn phòng, Đường Hoan đi theo phía sau và đóng cửa lại.
Thấy người đàn ông đi đến bên cửa sổ, ánh nắng kéo dài bóng dáng anh, góc nghiêng đẹp đẽ càng trở nên sắc sảo và góc cạnh.
Nghĩ đến những gì anh đã nói với Lương Phỉ Phỉ lúc nãy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác cảm động, cho dù anh nói giúp cô vì lý do gì, cô cũng không muốn quan hệ của họ xấu đi.
“Anh…” Cô vừa mở miệng thì một tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang lời nói còn dang dở của cô.
Ánh mắt cô rơi trên chiếc điện thoại ở trên bàn, khi nhìn thấy id người gọi là Tiểu Nghiên, trái tim cô thắt lại.
Vẻ mặt của Đoạn Kim Thần không thay đổi quá nhiều, anh bước tới và cầm điện thoại lên, thấy id người gọi đến, anh liếc nhìn Đường Hoan rồi đi đến chỗ cửa sổ nghe điện thoại.
“Alo, anh không bận.”
Mặc dù giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ngữ khí rõ ràng đã dịu dàng hơn nhiều.
Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt lại, Đường Hoan cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến bức thư lần trước mà cô nhìn thấy trên bàn và cả chữ ký cuối thư.

Cô đã có thể đoán ra được Tiểu Nghiên này có mối quan hệ không bình thường với Đoạn Kim Thần, rất có thể trong lòng anh luôn có người đó.
Tâm trạng hòa giải khó khăn lắm mới xuất hiện lập tức biến mất, cô đứng một bên nghe anh nói chuyện điện thoại như một người ngoài, giọng điệu dịu dàng đó quả thực có thể chảy ra nước.

Từ khi quen biết Đoạn Kim Thần, cô luôn cho rằng người đàn ông này lạnh lùng tàn nhẫn, không hiểu dịu dàng là gì, nhưng cho đến hôm nay cô mới biết hóa ra không phải anh không biết dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của anh chưa bao giờ đặt trên người cô mà thôi.
Hôm nay khi nghe được những gì anh nói với Lương Phỉ Phỉ, trong lòng cô vẫn còn có chút hy vọng, nhưng bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự thất vọng.
Cô lặng lẽ lắng nghe anh nói chuyện cho đến khi anh cúp máy.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, không ai lên tiếng, một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Em đến đây làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn hoàn toàn khác xa so với giọng nói ôn như như nước vừa rồi, Đường Hoan đã chịu đựng đủ rồi, cho nên hiện tại cô không để tâm nhiều nữa.
Cô cười nhạt và trực tiếp nói rõ mục đích của mình: “Bây giờ em đã trả được thù rồi, nhà họ Đường sụp đổ, Đường Vãn Tình cũng đã bị trừng phạt, anh cũng đã nắm giữ huyết mạch của Tập Đoàn Đoạn Thị, chúng ta đã hoàn thành hợp tác thuận lợi, anh xem khi nào chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn.”
Bàn tay đặt trên bàn làm việc của anh khẽ siết lại, trong mắt cuộn trào lửa giận: “Em có ý gì?”
Lúc đầu hai người họ kết hôn với nhau là vì mỗi người đều có những thứ mình cần, cô cũng biết sớm muộn có một ngày họ sẽ phải ly hôn.

Nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, cũng không ngờ cô lại chìm sâu đến vậy.
Trong khoảng thời gian này, cô đã suy nghĩ rất nhiều, có một số thứ không phải của cô, cho dù dốc hết sức lực cũng không có được.

Cô và Đoạn Kim Thần là hai đường thằng song song không có điểm giao nhau, cho dù ban đầu họ kết hôn vì lợi ích hay vì cái gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ nhận được kết quả ly hôn.
Cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng hai người có thể vun đắp tình cảm sau khi kết hôn, hoặc họ có thể tạo ra những bông pháo hoa khác, nhưng sự thật đã chứng minh tất cả những ý tưởng của cô đều là sai.
Trong trái tim người đàn ông này hoàn toàn không có vị trí của cô.
Nhìn vào gương mặt thanh tú của Đường Hoan, lửa giận trong lòng của Đoạn Kim Thần đã đến lúc bùng phát.

Thân ảnh cao lớn đứng dậy khỏi ghế, đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: “Ly hôn?”
Anh cố gắng kìm chế cơn giận bước đến trước mặt cô và nhìn cô với vẻ lạnh lùng.
Cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của người đàn ông, Đường Hoan nuốt nước bọt, có trời mới biết cô đã do dự bao lâu khi nói ra những lời này.
Bây giờ cô tỏ ra thoải mái trước mặt anh như vậy, nhưng trong lòng không biết buồn cỡ nào.
“Đoạn Kim Thần, chúng ta ly hôn đi, em sẽ tự nghĩ cách trả phí điều trị cho bà ngoại.” Cho dù không có anh cô vẫn có thể sống tốt, nhưng điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là sức khỏe của bà ngoại.
Mặc dù bây giờ sức khỏe của bà đã tốt hơn, nhưng sau cùng bà vẫn cần điều trị, cô cũng sợ bệnh của bà sẽ tái phát nhiều lần.
Đoạn Kim Thần đột nhiên sải bước tới và siết chặt cánh tay cô và tức giận nói: “Em đừng mộng tưởng, anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu, nếu như em đã làm người phụ nữ của anh thì cả đời này cũng đừng muốn thoát ra.”
Giọng nói trầm thấp dường như đóng thành băng, anh lạnh lùng nói xong liền hất tay ra.
Lời nói của anh nhất thời khiến Đường Hoan cảm thấy buồn cười, cô không biết anh cố chấp như vậy là vì điều gì.
Rõ ràng trong lòng anh có người phụ nữ khác, nhưng bây giờ anh lại nói với người phụ nữ anh không yêu rằng cả đời này đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, lẽ nào lòng hư vinh của đàn ông lớn như vậy sao?
“Giữa chúng ta không có tình yêu, hoàn toàn không thể ở bên nhau.

Ban đầu chúng ta kết hôn là vì mối quan hệ lợi ích mà thôi, bây giờ chúng ta đã đạt được mục đích của mình rồi, anh hà tất gì phải gắn bó với cuộc hôn nhân không tình yêu bày? Mọi người dễ đến dễ đi, như vậy là tốt cho tất cả mọi người.”
Nhìn ánh mắt tức giận của anh, Đường Hoan cảm thấy có lẽ anh sẽ đồng ý ly hôn, thậm chí còn còn cảm thấy rất có thể anh luôn đợi cô chủ động ly hôn, dù sao người anh yêu cũng không phải cô.
Nhưng tình huống bây giờ là sao? Tại sao anh lại kiên quyết phản đối.

Cô thực sự không thể hiểu được, trong lòng anh không có vị trí của cô, chỉ có ly hôn với cô, bọn họ mới có thể sống cuộc sống mà họ muốn.

Dù sao họ cũng đã trả được thù và lấy lại những gì họ muốn, tại sao còn phải miễn cưỡng ở bên nhau?
“Cho dù không có tình yêu, cuộc hôn nhân này cũng do anh quyết định, không đến lượt em làm chủ.

Chỉ cần anh không nói kết thúc em đừng nghĩ đến việc chạy trốn!” Giọng nói lạnh lùng như tiết trời mùa đông, trong mắt Đường Hoan lóe lên một tia oán hận: “Ban đầu khi chúng ta kết hôn không hề nói rằng chỉ có anh mới được quyết định!”
Trái tim cô đau nhói, anh luôn có cách khiến trái tim cô vỡ tan thành từng mảnh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên thành một vòng cung đẹp đẽ, giọng nói lạnh lùng của anh ta giống như băng lạnh vạn năm: “Vì đây là quy tắc trò chơi của anh, đương nhiên sẽ do anh quyết định.

Nếu như em không muốn bà ngoại xảy ra chuyện, hãy ra ngoài ngay lập tức, sau này không được nhắc đến nó nữa.”
Anh tức giận chỉ tay ra cửa, Đường Hoan thấy anh tức giận, mặc dù trong lòng cô cũng tức nhưng cô thể không nhẫn nhịn chuyện của bà ngoại.
Cô hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không nói gì liền quay người rời đi.
Các nhân viên trong khu văn phòng vừa nãy nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ tức giận rời đi, bây giờ lại thấy Đường Hoan cũng như vậy, trong mắt đều thoáng qua sự tò mò.
Tất cả đều đoán xem giữa ba người họ đã xảy ra chuyện gì, Lương Phỉ Phỉ là cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị và có mối quan hệ làm ăn lâu dài với Đoạn Thị, cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Đoạn Kim Thần, bây giờ lại tức giận đùng đùng bỏ đi.
Còn Đường Hoan vốn là phu nhân Tổng giám đốc của bọn họ, lúc rời đi cũng là một lời khó nói hết, lẽ nào giữa ba người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên này họ liên tục tưởng tượng, ở bên kia, sau khi rời khỏi Đoạn Thị, Đường Hoan liền nhận được điện thoại của Giang Chi Thịnh.
Nhìn id người gọi, Đường Hoan hít một hơi thật sâu sau đó mới nghe máy, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đại Thịnh, anh tìm em có chuyện gì không?” Một giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia truyền đến: “Hoan Hoan, bây giờ em có thời gian không? Bây giờ anh đang ở trường đại học, em qua đây được không?” Vốn dĩ Đường Hoan đang cảm thấy phiền muộn, lúc này nghe anh nói như vậy cô liền đồng ý.


Bây giờ tâm trạng cô cực kỳ bí bách, vừa hay có thể giải tỏa tâm trạng.

Cô bắt xe đến ngôi trường mà họ học cùng nhau, vừa đến nơi Đường Hoan đã thấy Giang Chi Thịnh đang đứng đợi ở cổng, cô điều chỉnh lại tâm trạng sau đó tươi cười bước tới chào hỏi anh: “Đại Thịnh, thật ngại quá, em bị tắc đường, anh đến lâu chưa?” “Anh cũng vừa mới đến.” Giang Chi Thịnh lắc đầu và lắc thứ đang cầm trong tay: “Trà hoa nhài mà em thích nhất này.” Đường Hoan bước tới đón lấy cốc trà hoa nhài và đưa lên mũi ngửi: “Thơm quá, quả nhiên người hiểu em nhất vẫn là anh.” Hai người họ là bạn tốt từ khi còn nhỏ, cho đến khi học đại học mối quan hệ của họ không có gì thay đổi, mãi đến sau này khi anh ra nước ngoài thì tình cảm giữa hai người cũng không vì vậy mà trở nên xa lạ.

Bao nhiêu năm qua, họ chưa bao giờ cãi nhau về bất cứ điều gì, ngoại trừ lần cuối cùng họ chia tay trong quán bar và bệnh viện.

Đường Hoan nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, trong mắt hiện lên sự hồi tưởng.

Lúc đó, cô mới lên năm nhất, còn chưa có nhiều chuyện phiền phức như vậy, cả ngày đều cùng La Vưu Phi và Giang Chi Thịnh chơi đùa một cách vô tư.
Nhưng chớp mắt đã mấy năm trôi qua, bọn họ đã không còn là những thiếu niên ngây thơ không biết gì nữa rồi.
“Nơi này vẫn giống như trước đây không có bất kỳ sự thay đổi nào.” Từng nhành cây ngọn cỏ ở đây có một hồi ức đặc biệt với Đường Hoan.
Bốn năm đại học là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Mọi thứ ở đây sẽ trở thành những kỉ niệm quan trọng nhất trong đời cô.
“Em còn nhớ con đường nhỏ này không?” Giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh đột nhiên vang lên: “Trước đây chúng ta thường đi bộ ở đây, mỗi khi tan học, em đều đuổi theo anh và gọi anh là cậu nhóc hôi hám, khoảng thời gian đó là chuỗi ngày vui vẻ nhất của anh.”
Đường Hoan nở một nụ cười tươi rói và gật đầu phụ họa: “Đương nhiên là em nhớ, lúc đó chúng ta đều không có chuyện buồn phiền, ngày nào đi học cũng ồn ào náo nhiệt, em còn nhớ có một lần anh và Vưu Phi trốn học đến tìm em, kết quả là ba chúng ta đều bị cô giáo bắt được và bị phạt đứng xó, lúc đó thực sự là rất mất mặt.”
Hai người nói chuyện và cười đùa trên con đường trong trường học, nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ ở trường, cả hai không ngớt lời nói, sự chán nản ban đầu của Đường Hoan dần dần nguôi ngoai, cô không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức nữa.