Khi cô còn đang thắc mắc, cửa xe đột nhiên mở ra, khuôn mặt thanh tú của Lương Phỉ Phỉ xuất hiện trước mặt cô.
“Lên xe đi.” Lương Phỉ Phỉ mấp máy môi, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra xung quanh, ban đầu Đường Vãn Tình không muốn lên xe, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại, có lẽ người duy nhất có thể giúp cô lúc này chỉ có người phụ nữ ở trước mặt, cô nghiến răng và cuối cùng cũng lên xe.
Lương Phỉ Phỉ dẫn Đường Vãn Tình về biệt thự riêng, hai người ngồi trên sofa, trong tay Đường Vãn Tình cầm một cốc trà nóng còn bốc hơi, cô kể cho Lương Phỉ Phỉ nghe về những đau khổ mà cô phải chịu trong khoảng thời gian này.
“Tôi không biết rốt cuộc con tiện nhân đó đã sử dụng thủ đoạn gì, vậy mà lại có thể khiến mọi người ở trên mạng tố cáo tôi, cô có biết thời gian này tôi sống như thế nào không? Tôi thậm chí còn không dám bước ra khỏi cổng một bước.” Càng nói trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân và phẫn nộ.
Từ nhỏ đến lớn có khi nào cô phải chịu một cục tức như vậy? Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng thì sợ tan, giữ trong tay thì sợ biến mất.
Nhưng không ngờ bây giờ lại vì Đường Hoan mà cô lại phải chịu nhiều nhục nhã như vậy, cục tức này cô thực sự nuốt không trôi.
Lương Phỉ Phỉ nghe cô nói xong khẽ thở dài, sau đó giả bộ thương tiếc nói: “Tôi hiểu nỗi khổ trong lòng cô, tôi cũng không ngờ cô ta lại cao tay như vậy, hết lần này đến lần khác bị cô ta phản công, so với cô ta cuối cùng đã mất một chút cam đảm.”
“Nếu như không phải sau lưng cô ta có Đoạn Kim Thần, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô ta sao?” Đường Vãn Tình nghiến răng nói: “Tôi không dám công khai đối đầu với họ vì anh ta nắm chóp của tôi, bởi vì tôi có một video bị rơi vào tay họ, nếu như video này bị lan truyền trên mạng thì cả đời này tôi cũng không còn cách nào làm người được nữa rồi.”
Nếu như không phải trong tay họ có đoạn video năm đó cô bị cưỡng hiếp, cô cũng sẽ không phải trốn ở đây và than thở như bây giờ.
Trước đây cô kiêu ngạo xinh đẹp thế nào mà giờ lại biến thành một con chuột qua đường bị người người đánh đuổi.
Lương Phỉ Phỉ nghe xong chợt hiểu ra, chẳng trách Đường Vãn Tình vẫn nhẫn nhịn sau khi chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, hóa ra là bị bọn họ bắt chóp.
“Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều nữa, đây là biệt thự của tôi ở ngoại thành, bình thường ít khi ở đây.
Trong khoảng thời gian này cô cứ ở chỗ của tôi đi, cô không cần phải lo lắng, tôi đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, sẽ không có ai đến đây làm phiền cô đâu.”
Lương Phỉ Phỉ nói một cách quan tâm, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Nhưng người đang trong cơn giận lúc này là Đường Vãn Tình không hề để ý đến sự kỳ lạ của cô ta mà gật đầu cảm kích: “Cô Lương, thực sự cảm ơn cô, nếu như không có cô, tôi thực sự không biết phải làm sao.”
Trong mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt cảm động.
Lúc này cô thực sự coi Lương Phỉ Phỉ như một người bạn.
Lương Phỉ Phỉ nở một nụ cười khó hiểu: “Không sao, cô cứ ở đây đi, cũng không còn sớm nữa tôi về trước đây.”
Đường Vãn Tình đứng dậy và liên tục nói cảm ơn, cho đến khi Lương Phỉ Phỉ đi xa rồi cô mới đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt cô lịm tắt, đôi mắt xinh đẹp cuộn lên một cơn giận ngập trời, khuôn mặt trở nên méo mó vì tức giận.
Cô chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua Đường Hoan như vậy, cô ta muốn ngồi trên vị trí Đoạn phu nhân một cách thoải mái sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Kể từ khi Đoạn Lâm Phong có ý định leo lên cao, ngày nào anh cũng bận bịu theo đuổi Lương Phỉ Phỉ.
Mỗi ngày tặng một bó hoa, buổi trưa gọi điện hỏi thăm, buổi tối mời cô đi ăn cơm, tạo sự bất ngờ cho cô, tóm lại anh dùng tất cả những thủ đoạn mà anh có thể sử dụng đối với Lương Phỉ Phỉ.
Nhưng đáng tiếc Lương Phỉ Phỉ vẫn thờ ơ với anh, có lúc còn nói chuyện một cách lạnh lùng với anh, nhưng điều này không đánh vào sự kiên nhẫn của Đoạn Lâm Phong, ngược lại anh ngày càng cố gắng hơn, giống như một Tiểu Cường không thể đánh chết.
Vì để khiến bố của Lương Phỉ Phỉ cảm thấy mình là người đáng tin cậy, anh còn đặc biệt đi cầu cứu sự giúp đỡ của Đoạn Trấn Nam, hy vọng ông có thể cho anh một chút quyền lực, như vậy có thể theo đuổi Lương Phỉ Phỉ một cách thuận lợi hơn.
“Bố, bây giờ con biết rất rõ mình muốn gì, con hy vọng bố có thể giúp con và cho con một chút quyền lực, để con có thể thuận lợi kết hôn với Lương Phỉ Phỉ, con hứa sau này sẽ sống thật tốt, sẽ không mang đến tiếng xấu cho nhà họ Đoạn nữa.”
Hai người họ đang ở trong phòng sách, Đoạn Trấn Nam ngồi trên ghế, trong tay cầm một chiếc bút lông và lắng nghe anh nói.
Đoạn Lâm Phong thấy sắc mặt ông không thay đổi quá nhiều lại tiếp tục nói: “Bố, Chủ tịch của Tập Đoàn Lương Thị chỉ có một cô con gái là Lương Phỉ Phỉ, nếu như có thể cưới cô ấy, nhất định có thể làm cho nhà họ Đoạn chúng ta phát triển lên một tầng cao mới, nhưng bây giờ trong tay con không có quyền hành gì cả, điều này không có lợi cho kế hoạch của con.”
Đợi anh nói xong, Đoạn Trấn Nam trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng có phản ứng, ông ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bố sẽ xem xét chuyện này, con về trước đợi thông báo của bố đi.”
Đoạn Lâm Phong nghe vậy làm gì chịu từ bỏ, anh lại tiếp tục nói: “Bố, bố nhất định phải cân nhắc kỹ vấn đề này.
Con cần quyền lực không chỉ vì muốn kết hôn với Lương Phỉ Phỉ, mà quan trọng hơn là với tư cách Phó tổng giám đốc của Đoạn Thị con lại không có chút quyền gì trong tay.
Điều đó rất khó để thuyết phục mọi người.”
Ngừng một chút anh lại nói tiếp: “Hơn nữa, hai ngày qua con muốn bàn chuyện làm ăn với Lương Thị, nhưng mọi thủ tục đều phải thông qua anh cả, việc này quả thực không có hiệu quả, hơn nữa việc này cũng không tốt đối với Chủ tịch của Lương Thị.”
Sau khi nói xong, Đoạn Lâm Phong ngước lên quan sát sắc mặt của Đoạn Trấn Nam với mục đích nhìn ra sắc thái kỳ lạ trên mặt ông, nhưng gừng càng già càng cay, anh không thể nhìn ra được điều gì.
Im lặng trong gần hai phút, giọng nói của Đoạn Trấn Nam lại vang lên: “Bố biết rồi, con về trước đi, bố sẽ cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, sau khi suy xét xong bố sẽ cho con câu trả lời.
Nhưng bố đã nói rồi, nếu như lần này con còn làm ra những chuyện xấu hổ, bố tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con đâu.”
Trước đó nhà họ Đoạn đã bị người ta chê cười vì chuyện của Đường Vãn Tình, họ nói một gia đình giàu có như nhà họ Đoạn mà lại có thể cưới một người phụ nữ độc ác như Đường Vãn Tình, thậm chí còn đội cho Đoạn Lâm Phong không ít mũ xanh, cũng không sợ đứa cháu được sinh ra không phải của anh ta.
Vì lý do này mà ông đã ốm nằm trên giường hai ngày, mấy ngày gần đây mới khỏe lại.
Đoạn Lâm Phong đương nhiên biết ông đang ám chỉ chuyện gì.
Anh không dám nói thêm gì nhiều mà trực tiếp gật đầu: “Bố, con biết rồi, bố yên tâm đi, con hứa sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”
“Tốt nhất là nên như vậy.” Đoạn Trấn Nam hừ lạnh và xua tay, Đoạn Lâm Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa mà quay người đi ra ngoài.
Sau khi tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày Đường Hoan được xuất viện, vụ rơi xuống lầu lần này cô không bị thương gì.
Đoạn Kim Thần cũng ở bệnh viện một ngày, sau khi bác sĩ quan sát và không thấy có vấn đề gì lớn nên cũng xuất viện.
Mấy ngày này mối quan hệ giữa hai người họ rõ ràng đã dịu đi rất nhiều so với trước đây, đôi khi họ cũng cãi nhau, nhưng đều là trêu đùa mà thôi.
Buổi sáng, trong lúc hai người đang ăn sáng, Đoạn Kim Thần đột nhiên nhận được điện thoại của Đoạn Trấn Nam bảo họ về nhà ăn cơm và nói có chuyện cần bàn, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ông không nói.
Đoạn Kim Thần cũng không hỏi quá nhiều, bởi vì anh biết khi về nhà ăn cơm, không cần nói cũng biết Đoạn Trấn Nam sẽ nói ra mục đích lần này gọi anh về.
“Bố bảo buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm.
5h chiều anh sẽ đợi em ở bãi đậu xe.” Nói xong, anh rút khăn giấy lau miệng một cách tao nhã, Đường Hoan sững sờ một chút, cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi người đàn ông đã đi ra ngoài.
Cô ăn nốt miếng cháo cuối cùng trong bát rồi rút khăn giấy lau miệng và đi ra theo anh.
Tâm trạng của cô khá bình tĩnh, dù sao Đoạn Trấn Nam gọi họ về nhà làm gì cô cũng sẽ không có quả ngon để ăn, đặc biệt còn có một Đan Chi Linh luôn nhìn cô bằng con mắt khinh bỉ.
Nhưng cô không sợ, dù sao lính đến thì tướng chặn, cô không tin họ có thể ăn thịt cô.
Buổi chiều, Đường Hoan đúng giờ xuất hiện ở bãi đậu xe đợi Đoạn Kim Thần.
Sáu rưỡi họ có mặt ở nhà họ Đoạn.
Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy Đan Chi Linh và Đoạn Trấn Nam đang ngồi trên ghế sofa, Đoạn Lâm Phong cũng đã đến.
Khi Đan Chi Linh nhìn thấy Đường Hoan, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, giọng nói giễu cợt vang lên: “Có những người đều là người có tên tuổi lớn, còn phải khiến cho những trưởng bối như chúng tôi phải đợi.” Có những người ở đây ám chỉ ai thì trong lòng ai cũng biết, Đường Hoan khẽ cười giống như không hiểu ý của bà: “Bố, mẹ, thật ngại quá, trên đường đi bị kẹt xe, nhưng thời gian đến nơi cũng vừa đúng lúc, may mà không đến muộn.” Đan Chi Linh định nói điều gì đó thì quản gia đúng lúc bước vào và nói một câu: “Ăn cơm thôi, ông chủ, phu nhân, các cô cậu chủ.” Ông cắt ngang lời chưa nói của bà.
Vì lý do này mà Đan Chi Linh trừng mắt lườm quản gia, bà đứng dậy khỏi ghế sofa và đi vào phòng ăn.
Quản gia thấy ánh mắt đó của bà, có chút khó hiểu gãi đầu, ông không biết mình đã đắc tội gì với bà.
Đường Hoan thấy vậy muốn cười nhưng lại không dám cười, cô chỉ đành lặng lẽ đi vào phòng ăn cùng Đoạn Kim Thần.
Ngay khi bữa ăn bắt đầu, giọng nói trầm ổn của Đoạn Trấn Nam vang lên: “Hôm nay gọi các con về là có chuyện muốn nói, dù gì Lâm Phong cũng là Phó tổng giám đốc của công ty, không thể lúc nào cũng không có quyền hành gì trong tay, sau này nếu như nó cần giải quyết việc gì thì cứ để nó giải quyết, nếu như để người khác biết nó đường đường là Phó tổng giám đốc mà lại không có quyền hành gì sẽ khiến mọi người chê cười.” Đôi mắt Đường Hoan lóe lên, sắc mặt cô không có quá nhiều sự thay đổi, còn Đoạn Kim Thần chỉ thờ ơ đáp lại một câu, cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, như thể chuyện này không liên quan gì đến anh.
Đoạn Lâm Phong liếc nhìn Đoạn Kim Thần và Đường Hoan, anh cảm thấy có chút khó chịu với thái độ của họ.
Họ như vậy là đang coi thường anh một cách trắng trợn!
“Anh cả, em muốn kết hôn với con gái của Chủ tịch Lương, nếu như trong tay không có chút quyền hành gì thì có vẻ không hay lắm.” Đoạn Lâm Phong đặc biệt chú ý đến những thay đổi của Đoạn Kim Thần.
Ý của anh là người mà anh muốn cưới là con gái độc nhất của Tập Đoàn Lương Thị, địa vị của anh trong tương lai chắc chắn sẽ không kém gì Đoạn Kim Thần, cũng tương đương với việc anh đang tuyên chiến với Đoạn Kim Thần.
Đoạn Kim Thần là một người thông minh sao có thể không hiểu ý của anh ta.
Đôi mắt Đường Hoan sáng lên, hóa ra anh ta có ý đồ này, quan hệ giữa hai người họ quả thực khác thường, xem ra hai người họ sớm đã câu kết với nhau rồi.