Đường Hoan nhìn vào sắc mặt thay đổi liên tục của bà ta, cô cảm thấy cực kỳ vui sướng trong lòng, cô bước lên một bước và tiếp cận Lê Mỹ Mỹ, lạnh lùng nói: “Lê Mỹ Mỹ, nếu như sau này bà còn mắng tôi một câu, tôi hứa rằng bản ghi âm này sẽ được phơi bày trên mạng xã hội, đến lúc đó tôi xem xem có phải bà vẫn có thể tỏ vẻ như bây giờ hay không.”
Lê Mỹ Mỹ nhìn Đường Hoan, khóe môi hơi mấp máy nhưng không nói ra được câu nào.
Đúng vào lúc này, Chủ nhiệm dẫn theo vài y tá chạy đến: “Đây là bệnh viện, các người ở đây ầm ĩ lớn như vậy thành ra thể thống gì nữa, muốn cãi nhau hãy ra bên ngoài, đừng ở đây ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân của tôi!”
“Bảo vệ, dẫn họ ra ngoài cho tôi.” Bác sĩ nói với hai nhân viên bảo vệ đứng sau mình.
Nhân viên bảo vệ cao lớn và thô kệch vừa xuất hiện, họ mỗi người một tay trực tiếp kéo hai người họ ra ngoài cổng bệnh viện.
Đường Kha Thành cũng bị hai nhân viên bảo vệ khác kéo ra ngoài, trong đời ông chưa bao giờ bất lực như lúc này.
Ông nghĩ dù thế nào đi nữa mình cũng là Chủ tịch của Tập Đoàn Đường Thị, nhưng bây giờ ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt ông.
Ông vừa mắng chửi vừa đứng dậy khỏi mặt đất rồi bước tới và kéo hai mẹ con bị đẩy ngã dưới đất đang ngồi khóc lóc kia: “Còn khóc lóc cái gì, chưa đủ mất mặt sao? Về mau!”
Đường Kha Thành vừa tức vừa khó chịu, ông chưa bao giờ xấu hổ như hôm nay.
Sau khi ba người họ bị đuổi đi, đám đông xem náo nhiệt cũng giải tán.
Sau khi họ đi hết, Giang Chi Thịnh bước đến bên cạnh Đường Hoan, anh đặt tay lên vai cô và quan sát cô từ trên xuống dưới.
Nhưng Đường Hoan không đợi anh nói gì mà hất tay anh ra và bước đến chỗ La Vưu Phi, cô nắm bàn tay hơi lạnh của cô ấy và hỏi: “Vưu Phi, mặt cậu bị thương rồi, để mình dẫn cậu đi gặp bác sĩ.”
Nói xong cô định kéo cô ấy đi, nhưng La Vưu Phi lại đứng yên bất động, Đường Hoan hỏi với ánh mắt hoài nghi: “Sao vậy?”
La Vưu Phi nở một nụ cười và giả vờ không quan tâm nói: “Không cần đâu, vết thương nhỏ ấy mà, qua hai ngày là khỏi thôi, mình còn có việc nên đi trước đây.
Đại Thịnh, anh đưa Hoan Hoan đi xử lý vết thương đi, tạm biệt.”
Nói xong không cho Đường Hoan cơ hội nói, La Vưu Phi liền vẫy tay với họ rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Hoan nhìn vào bóng lưng cô ấy, ánh mắt mờ đi.
Giang Chi Thịnh bước tới chỗ cô một lần nữa và hỏi một cách lo lắng: “Hoan Hoan, anh đưa em đi xử lý vết thương nhé, miệng em bị thương rồi.”
Thấy anh đến gần, Đường Hoan lập tức lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách với anh, cô ngước lên nhìn anh: “Không cần đâu, em không sao, đi thôi, em đưa anh về phòng bệnh nghỉ ngơi.”
Mặc dù cô vừa mới cãi nhau với Lê Mỹ Mỹ, nhưng cô không bỏ lỡ biểu cảm bị tổn thương của La Vưu Phi.
Sau khi đưa Giang Chi Thịnh về phòng, Đường Hoan đi đến trạm y tá và lấy một số thuốc để lau vết thương trên khóe miệng, sau đó quay trở lại phòng bệnh.
Kể từ sau khi cãi nhau với Đoạn Kim Thần ngày hôm đó anh đã không xuất hiện.
Đường Hoan cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc về việc anh có xuất hiện hay không, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có một chút thất vọng.
Sau khi ở bệnh viện thêm một ngày, cô đã làm thủ tục xuất viện.
Trước khi xuất viện, cô cố tình đi thăm Giang Chi Thịnh và nói với anh cô được xuất viện rồi, bảo anh chịu khó tĩnh dưỡng, có thời gian cô sẽ đến thăm anh.
Khi biết rằng La Vưu Phi có thể có ý với Giang Chi Thịnh, cô muốn giữ khoảng cách với anh và không muốn gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào.
Sau khi rời bệnh viện cô bắt xe về thẳng biệt thự.
Đã mấy ngày cô không gặp Đoạn Kim Thần rồi, vừa bước vào ánh mắt cô vô thức đảo quanh biệt thự, nhưng lại nghĩ ra bây giờ là buổi trưa, lúc này anh thường đang ở công ty, sao có thể ở nhà được?
Cô tự cười mình và kéo hành lý đi đến chỗ cửa thay giày, dì Đồng nghe thấy tiếng động liền đi ra, khi thấy đó là cô liền mỉm cười và nói: “Phu nhân, cô về rồi.”
Dì đón hành lý trong tay cô một cách tự nhiên, Đường Hoan thản nhiên ừm một tiếng, sau đó hỏi một cách bâng quơ: “Gần đây trong nhà không có chuyện gì chứ?”
Thực ra cô muốn hỏi hai ngày này Đoạn Kim Thần vẫn tốt chứ, nhưng lời nói đến cổ họng lại bị thay đổi đột ngột.
Dì Đồng không hiểu ý của cô nên mỉm cười và tiếp lời: “Phu nhân, cô đói không? Tôi sẽ làm cho cô một chút đồ ăn bồi bổ cơ thể, khi cậu chủ đi công tác đã đặc biệt dặn tôi phải nấu cho cô một số đồ bổ.”
Cô dừng bước, quay đầu lại và hỏi: “Dì nói anh ấy đi công tác sao?”
“Đúng vậy, cậu chủ đi công tác rồi, phu nhân cô ngồi đây nghỉ trước đi, tôi đang nấu canh trong bếp, một lát nữa tôi sẽ mang ta cho cô.” Dì Đồng nói rồi mang hành lý của cô lên lầu, còn Đường Hoan ngồi trên sofa với vẻ đăm chiêu.
Rốt cuộc là anh đi công tác hay lại đi cùng người phụ nữ đó?
Nghĩ đến lần trước anh đi công tác còn nói với cô một tiếng, nhưng lần này lại rời đi mà không hề nói lời chào, bây giờ anh ngày càng ghét cô rồi sao?
Một tiếng thở dài khẽ phát ra, cuối cùng cô dứt khoát không nghĩ gì nữa.
Sau khi uống canh xong cô lên lầu nghỉ ngơi.
Trong hai ngày qua ở bệnh viện cô hoàn toàn không được ngủ ngon.
Mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí khiến cô ngủ vô cùng khó chịu.
Thời gian như nước, trôi qua không để lại vết tích.
Sau khi Đường Hoan xuất viện đã trở lại công ty làm việc.
Mỗi ngày đi làm đều rất thoải mái, nhưng bên cạnh không có Đoạn Kim Thần, cô luôn cảm thấy trống rỗng và thiếu một thứ gì đó.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ đó là mấy ngày gần đây cô luôn cảm thấy có ai đó ôm cô khi cô ngủ vào buổi tối.
Cảm giác ấm áp và quen thuộc giống như Đoạn Kim Thần đang ở bên cạnh cô vậy, nhưng sau khi tỉnh dậy cô nhận ra bên cạnh không có ai, cảm giác đó giống như nằm mơ vậy.
Đêm đã sâu, Đường Hoan ngủ ngon lành, tiếng thở đều đều của cô vang lên trong phòng.
Cánh cửa đang đóng kín đột nhiên bị ai đó mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang tràn vào.
Một hình dáng cao lớn xuất hiện ở cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại và bước vào.
Anh nhẹ nhàng nhấc chăn lên và nằm xuống giường, sau đó ôm Đường Hoan vào lòng và ngửi mùi hương trên người cô rồi phát ra một tiếng thở dài khoan khoái.
Sáng hôm sau Đường Hoan mở mắt ra, đập vào mắt cô là cái trần nhà quen thuộc.
Rồi cô quay lại và nhìn về phía giường trống bên cạnh, đôi mắt cô lóe lên một tia nghi ngờ.
Cô ngồi dậy khỏi giường và buộc tóc đuôi gà, lẽ nào tối qua cô lại nằm mơ sao?
Cô nhìn xuống giường và đưa tay chạm vào, sự lạnh lẽo cho thấy không có ai ngủ ở đó, cuối cùng cô lắc đầu, thôi bỏ đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Đây là biệt thự của Đoạn Kim Thần, hệ thống an ninh chống trộm không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào được.
Cô nhấc chăn ra và xuống giường.
Cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong thì xuống lầu.
Dì Đồng đã đặt bữa sáng lên bàn ăn rồi.
“Phu nhân, chào buổi sáng.” Dì Đồng kính cẩn gật đầu với cô, dì mỉm cười và đợi cô ngồi xuống rồi đẩy bữa sáng đến trước mặt cô.
Đường Hoan cũng chào hỏi lại một câu rồi bắt đầu ăn sáng.
Đang ăn được một nửa, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, phá vỡ sự im lặng.
Thấy id người gọi, cô cau mày, cô ngập ngừng vài giây giữa việc nghe máy hay không nghe máy, cuối cùng là vẫn nghe máy.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng của Đường Kha Thành liền truyền đến: “Đường Hoan, chị gái con muốn nhảy lầu rồi, con hãy mau qua đây, bọn ta đều không khuyên được nó, nó đã chỉ đích danh muốn gặp con.
Bây giờ cảnh sát đều đến rồi, nếu như con không đến, nó thực sự sẽ nhảy xuống mất.”
Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hai nhịp, đôi mắt lóe lên một tia sáng.
Dựa trên sự hiểu biết của cô về Đường Vãn Tình, cô ta sẽ không bao giờ tìm đến cái chết.
Không biết lần này cô ta lại muốn giở trò gì, nhưng nếu như cô ta muốn chơi, vậy cô sẽ chơi cùng cô ta, cô muốn xem xem dưới con mắt của tất cả mọi người, cô ta sẽ giở mánh khóe gì.
Đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời của Đường Hoan, tiếng gầm của Đường Kha Thành lại vang lên một lần nữa: “Con có nghe thấy không hả, chị gái con sắp nhảy lầu rồi, mau đến đây đi.” Nghe giọng nói của Đường Kha Thành không điện thoại dường như không phải đang đùa, cô liền vội vã qua đó mà không ăn sáng nữa.
Mặc dù cô không chắc rốt cuộc cô ta muốn làm gì, nhưng binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất giữ, cô cũng không có gì phải sợ cả.
Nếu như cô ta muốn nhảy, cô đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Cô nhanh chóng đến nơi, cô ngước nhìn lên và thấy Đường Vãn Tình đang đứng trên lan can tầng thượng, mà trên lầu đã tập trung không ít những người xem náo nhiệt.
Cô không đứng lại quá lâu mà đi đến báo tên của mình với cảnh sát, sau đó liền chạy lên sân thượng.
Khó khăn mới lên được tầng thượng, cô liền nghe thấy mấy người cảnh sát đang khuyên răn Đường Vãn Tình: “Cô Đường, cô hãy mau xuống đây, hiện tại cô vẫn còn rất trẻ và có những năm tháng tuyệt vời, cô hà tất phải như vậy.” “Đúng vậy, Tình Tình con hãy nghĩ đến bố mẹ có được không? Con nhẫn tâm đẻ kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?” Lê Mỹ Mỹ đã khóc đến nỗi không thể thở nổi, còn Đường Kha Thành đứng bên cạnh đỡ bà và nhìn Đường Vãn Tình đang đứng trên lan can với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đường Vãn Tình không nghe lọt tai những gì họ nói, ngược lại đứng đó hét lên: “Tôi muốn gặp Đường Hoan, sao cô ta vẫn chưa đến? Các người lập tức gọi cô ta đến đây cho tôi, nếu không tôi sẽ nhảy từ đây xuống!” Nói rồi cô ta bước ra ngoài một bước nhỏ, như thể thực sự muốn nhảy xuống.
Những người khác thấy vậy đều che miệng lại và thốt lên: “Trời ạ, nguy hiểm quá.” “Tôi đến rồi, bây giờ chị có thể xuống được rồi.” Biểu cảm trên mặt cô không có quá nhiều sự thay đổi, như thể cô đang nói về điều gì đó không liên quan đến mình.
Khi mọi người nghe thấy âm thanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Đường Hoan và tự giác nhường đường cho cô.
Khi Đường Vãn Tình nhìn thấy cô, trong mắt liền lóe lên một sự phẫn nộ.
Khi cảnh sát thấy người mà cô ta muốn gặp đã đến, lập tức quay sang nói với cô ta: “Cô Đường, người mà cô muốn gặp đến rồi, bây giờ cô có thể đi xuống được rồi.”
“Tôi không xuống, tôi muốn cô ta đi lên đây.” Đường Vãn Tình nói một cách sắc sảo: “Cô lên đây đi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống.”
Biệt thự của nhà họ Đường có bốn tầng, mà cô ta đang ở tầng trên cùng, nếu như cô ta thực sự nhảy xuống, không chết thì cũng tàn phế.
Nhìn vào khuôn mặt kích động của Đường Vãn Tình, lúc này Lê Mỹ Mỹ không quan tâm được nhiều nữa, bà bước đến bên cạnh Đường Hoan và nói trong nước mắt: “Đường Hoan, trước đây đều là tôi không tốt, tôi không nên đối xử với cô như vậy, nhưng Tình Tình chảy chung dòng máu với cô, lẽ nào cô thực sự nhẫn tâm nhìn nó nhảy xuống sao? Tôi cầu xin cô, cô lên đó trước rồi khuyên bảo nó được không?”
Đường Kha Thành cũng khóc lóc nói: “Hoan Hoan, trước đây là bố có lỗi với con, nhưng Tình Tình vô tội, dù sao nó vẫn còn rất trẻ, con qua đó khuyên nó đi xuống được không? Bảo nó tuyệt đối không được làm chuyện dại dột.”