Bác sĩ đang kiểm tra cơ thể cho Đường Hoan, Đoạn Kim Thần đứng ở cuối giường và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, tận sâu trong đôi mắt anh dâng lên một cảm giác đau lòng.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ đi đến bên Đoạn Kim Thần và nói một cách kính trọng: “Bệnh nhân đột nhiên ngất xỉu là vì gần đây áp lực quá lớn.
Nên để cô ấy giải phóng áp lực một cách thích hợp.
Gánh nặng tâm lý quá mức có thể dễ dàng khiến bệnh nhân mắc những bệnh liên quan đến thần kinh.
Do đó Tổng giám đốc Đoạn này, bình thường cậu hãy để bệnh nhân thư giãn nhiều hơn, cố gắng gác lại tất cả những cảm xúc tiêu cực ở trong lòng, như vậy mới có một tâm trí khỏe mạnh.
Bây giờ tình trạng của cô ấy vẫn tốt, sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ không sao nữa rồi, nhưng sau này vẫn nên cẩn thận.”
“Ừm.” Đoạn Kim Thần khẽ đáp lại, bác sĩ liền rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, anh mới bước đến bên cạnh giường và ngồi xuống, nhìn vào nét mặt thanh tú của cô, trong mắt anh lóe lên những sắc thái phức tạp.
Ở phía bên kia, sau khi Lê Mỹ Mỹ rời khỏi nghĩa trang, thất bại trong việc cầu cứu Đường Hoan, bà chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống và chạy đến chỗ Đoạn Lâm Phong.
Dù sao bây giờ việc cứu Đường Vãn Tình ra ngoài mới là cấp thiết nhất.
Ai mà ngờ khi bà đến Đoạn Thị tìm Đoạn Lâm Phong lại được thông báo rằng anh vừa mới ra ngoài để gặp khách hàng.
Trong lúc tuyệt vọng, bà đành phải quay lại nhà Đoạn Lâm Phong và chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, kết quả là bà chờ cả một buổi tối.
Khi Đoạn Lâm Phong về đã là mười giờ tối.
Lê Mỹ Mỹ chờ đợi vừa mệt vừa đói, nhưng bà sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian Đoạn Lâm Phong về nhà, nên chỉ có thể chờ đợi ở đó mà không rời đi.
Khi ánh đèn xe của anh ta từ xa chiếu đến, Lê Mỹ Mỹ cầm túi xách đứng thẳng dậy và nhanh chóng chạy đến trước đầu xe của Đoạn Lâm Phong, bà dang hai tay ra chặn đường anh.
“Kít….” Bánh xe cọ sát với mặt đất và phát ra âm thanh chói tai, may mà Đoạn Lâm Phong đã đạp phanh kịp thời, nếu không Lê Mỹ Mỹ chắc chắn sẽ trở thành một linh hồn dưới bánh xe của anh.
Sau khi chiếc xe dừng lại, anh xuống xe một cách tức giận và nhìn Lê Mỹ Mỹ hét lên: “Bà điên rồi sao, vừa nãy nếu như tôi không đạp phanh kịp thời, cái mạng của bà sẽ được khai báo ở đây đấy!”
Khoảnh khắc Lê Mỹ Mỹ chặn xe lại, đương nhiên bà cũng rất sợ, nhưng bây giờ bà không thể quan tâm nhiều như vậy, vừa nhìn thấy anh bà liền khóc lóc dữ dội, âm thanh phải gọi là cực kỳ đau thương.
“Lâm Phong, mẹ cầu xin con hãy cứu Vãn Tình ra được không? Nói như thế nào đi nữa con cũng là chồng nó….sao con có thể để nó ở một nơi như vậy?”
Nói rồi bà đưa tay lên lâu nước mắt trên mặt và nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.
Đoạn Lâm Phong không hề cảm thấy thông cảm trước dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của bà ta.
Anh cười khẩy và tỏ ra không quan tâm: “Đây là trái ác mà cô ta tự trồng, vì vậy cô ta phải tự mình gánh chịu, bà đến cầu xin tôi thì có tác dụng gì?”
Lê Mỹ Mỹ ngừng khóc và ngước lên nhìn anh: “Sao con có thể tàn nhẫn như vậy, lẽ nào con định trơ mắt nhìn vợ mình ngồi trong tù cả đời sao? Cho dù trong giai đoạn hôn nhân nó đã làm những chuyện có lỗi với con, nhưng từ đầu đến cuối trái tim nó vẫn hướng về con!”
“Hướng về tôi sao?” Đôi mắt sắc bén của Đoạn Lâm Phong bùng cháy lửa giận: “Bà không nhắc đến còn đỡ, hễ nhắc đến điều này, tôi lại hận không thể bóp chết cô ta, cô ta làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người và đội cho tôi nhiều mũ xanh như vậy.
Vậy mà bây giờ vẫn còn dám nói cô ta hướng về tôi sao.”
“Tôi thực sự không biết khả năng nói dối một cách không chớp mắt của nhà họ Đường các người lại lợi hại như vậy, may mà bây giờ tôi đã làm thủ tục ly hôn với cô ta, nếu không tôi thực sự không biết sẽ bị cô ta vạ lây đến khi nào.”
Sắc mặt Lê Mỹ Mỹ tái nhợt, bà tự biết mình đuối lý, nhưng bà làm sao có thể để cho đứa con gái bảo bối của mình ở trong tù cả đời được, bà vẫn còn trông cậy vào việc cô sẽ chăm sóc bà nửa đời còn lại.
“Đoạn Lâm Phong được lắm, coi như hôm nay tôi đã nhìn thấu con người cậu.” Lê Mỹ Mỹ cười khẩy và nói một cách tàn nhẫn: “Không phải cậu muốn ly hôn với Tình Tình sao, nếu như cậu không chịu cứu nó ra, vậy đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi muốn xem xem cậu kiên trì được lâu hay là chúng tôi kiên trì được lâu.”
Khuôn mặt Đoạn Lâm Phong lập tức trở nên lạnh lẽo và nghiến răng hỏi: “Có phải chỉ cần tôi cứu cô ta ra, các người sẽ đồng ý ly hôn?”
“Đúng vậy.” Lê Mỹ Mỹ trả lời: “Chỉ cần cậu cứu nó ra, tôi nhất định sẽ để hai đứa ly hôn.”
“Được, đây là những gì bà nói.
Ngày mai bà hãy bảo cô ta ký vào đơn ly hôn, tôi tự nhiên sẽ đồng ý cứu cô ta.”
“Được, ngày mai tôi sẽ bảo nó ký và mang đến cho cậu, nhưng nếu như cậu không cứu nó ra ngoài, cho dù đơn ly hôn đã được ký, chúng tôi vẫn có thể đổi ý!”
“Được.”
Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, đương nhiên Đoạn Lâm Phong cũng không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện với bà ta nữa.
Anh lên xe và khởi động xe.
Nhưng Lê Mỹ Mỹ vẫn đứng chắn ở đầu xe, anh mất kiên nhẫn bấm còi.
“Bíp bíp”
Tiếng còi inh ỏi làm bà ta giật mình, sau đó liền đứng sang một bên và nhìn Đoạn Lâm Phong lái xe vào nhà.
Mặc dù bà rất không muốn từ bỏ cây đại thụ Đoạn Lâm Phong này, nhưng điều quan trọng nhất là phải cứu được Đường Vãn Tình ra ngoài.
Không còn chồng có thể tìm tiếp, nhưng con gái thì chỉ có một, trong lòng bà biết rõ cái nào quan trọng hơn.
Hiệu quả công việc của Lê Mỹ Mỹ thực sự rất cao.
Sáng hôm sau bà đã đến phòng giam và buộc Đường Vãn Tình phải ký vào đơn ly hôn, sau đó mang đến Tập Đoàn Đoạn Thị cho Đoạn Lâm Phong.
Thấy tên của Đường Vãn Tình đã được ký ở trang cuối cùng của đơn ly hôn, Đoạn Lâm Phong bảo bà về và chờ đợi tin tức.
Sau khi Lê Mỹ Mỹ rời đi, Đoạn Lâm Phong đến văn phòng của Đoạn Kim Thần tìm anh.
Anh biết Đoạn Kim Thần chắc chắn có liên quan đến chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện của Đường Hoan.
Với tính cách của Đường Hoan, cô chắc chắn sẽ khiến Đường Vãn Tình phải ngồi tù, cho nên bây giờ chỉ cần anh chịu nhả ra, vậy thì cô ta tự nhiên sẽ được thả ra.
Ý tưởng thực sự rất hay, nhưng khi anh ta đề cập đến nó, Đoạn Kim Thần đã trực tiếp từ chối: “Cậu muốn tôi thả cô ta ra sao, dựa vào cái gì?”
“Anh cả, em biết trong chuyện này Tình Tình là người sai, nhưng dù sao cô ấy cũng bị nhốt ở trong đó lâu như vậy rồi, anh hãy nể tình cô ấy là em dâu của anh mà tha cho ấy lần này đi, em hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, hơn nữa….bây giờ chị dâu cũng không sao rồi, nếu như cứ gây rắc rối như vậy, chỉ sợ người ta sẽ cười nhà họ Đoạn chúng ta.”
Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế với vẻ mặt thoải mái, sau khi nghe anh ta nói xong, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Em dâu sao? Khi Đường Vãn Tình muốn giết vợ tôi không hề nghĩ đến việc Đường Hoan là chị dâu của cô ta.”
Ngụ ý là chơi bài tình cảm là vô ích.
Đoạn Lâm Phong câm nín, hai tay buông thõng bên hông hơi siết chặt lại, bởi vì anh biết Đoạn Kim Thần nói đúng.
Đường Vãn Tình chưa bao giờ coi Đường Hoan như một người chị dâu, chứ đừng nói đến việc coi như là em gái.
Anh biết rằng ở đây nói chuyện với Đoạn Kim Thần cũng vô ích, nên chỉ có thể lùi một bước và nói: “Anh cả, em hiểu ý của anh, nhưng em vẫn mong anh có thể giơ cao đánh khẽ, em không làm phiền anh làm việc nữa.”
“Ừm.” Đoạn Kim Thần khẽ ừm một tiếng, sau đó cúi đầu xuống xử lý giấy tờ, thậm chí còn không cho anh ta một cái liếc mắt.
Nhìn thấy cảnh này, Đoạn Lâm Phong cực kỳ tức giận trong lòng, nhưng anh không dám thể hiện ra trước mặt mọi người một cách dễ dàng, bởi vì nếu không cẩn thận một chút thôi sẽ dễ dàng bị Đoạn Kim Thần nhìn ra.
Sau khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Đoạn Kim Thần mới ngẩng đầu lên, anh bước đến bên cửa sổ và nhìn ra khung cảnh bên ngoài, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Đoạn Kim Thần, Đoạn Lâm Phong lái xe về nhà họ Đoạn.
Bất luận thế nào anh cũng phải ly hôn với Đường Vãn Tình, bây giờ người phụ nữ này không còn một chút giá trị lợi dụng nào với anh, nếu còn không ly hôn, chưa biết chừng một ngày nào đó lại hại anh không bao giờ đứng lên được.
Trong phòng sách nhà họ Đoạn.
Đoạn Lâm Phong kính cẩn đứng trước mặt Đoạn Trấn Nam, anh hơi cúi đầu, hai tay đặt dưới vị trí bụng dưới và nói ra mục đích anh đến đây với ông.
Sau khi Đoạn Trấn Nam nghe anh nói xong, ông trầm ngâm một lúc mới ngước đôi mắt sắc bén lên nhìn anh: “Con thực sự chắc chắn muốn ly hôn với Đường Vãn Tình chứ.”
“Vâng.” Đoạn Lâm Phong gật đầu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bây giờ nhà họ Đường đã không còn lợi ích gì với con, còn Đường Vãn Tình ngoài việc gây rắc rối cho con ra thì chẳng biết làm gì cả, nếu như con không ly hôn với cô ta, điều đó sẽ chẳng có ích gì cho sự nghiệp của con.”
Đoạn Trấn Nam là một người thông minh.
Lắng nghe những gì anh nói, ông liền biết anh đã có mục tiêu mới: “Bây giờ con có cách gì?”
“Con đã cầu xin anh cả tha cho Đường Vãn Tình, nhưng anh ấy không chịu, cho nên con cũng hết cách chỉ có thể đến cầu xin bố, người nhà họ Đường đã đồng ý với con, chỉ cần con có thể cứu Đường Vãn Tình ra ngoài, họ sẽ đồng ý ly hôn, cho nên con hy vọng bố có thể giúp con chuyện này, cũng là giúp nhà họ Đường.”
Đôi mắt nghiêm khắc của Đoạn Trấn Nam quét qua mặt anh: “Được, bố sẽ cho người thả cô ta ra, nhưng sau khi còn hoàn tất thủ tục ly hôn, con nhất định phải giải thích rõ chuyện này với ta.” “Con cảm ơn bố.” Được sự bằng lòng của Đoạn Trấn Nam, Đoạn Lâm Phong cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì có ông ra mặt, Đường Vãn Tình chắc chắn có thể ra khỏi phòng giam.
Sau khi Đoạn Lâm Phong rời đi, Đoạn Trấn Nam đích thân gọi điện thoại nói chuyện với người của đối phương, họ lập tức đồng ý với ông thả Đường Vãn Tình ra ngoài.
Quả nhiên, ngày hôm sau Đường Vãn Tình đã được thả ra, khi cô bước ra khỏi đồn cảnh sát, liền nhìn thấy Đoạn Lâm Phong và Lê Mỹ Mỹ.
Lê Mỹ Mỹ bước đến ôm cô vào lòng và nói một cách đau lòng: “Được rồi được rồi, không sao đâu, con chịu khổ rồi.” Ở trong tù gần một tuần, khuôn mặt của Đường Vãn Tình quả thực hốc hác đi nhiều, ở trong đó ăn uống không tốt, ngủ cũng không yên, đương nhiên khí sắc tệ hơn trước rất nhiều.
Đoạn Lâm Phong đứng bên cạnh thấy họ ôm nhau một lúc lâu và không có ý định buông tay, anh sốt ruột nói: “Hai người muốn ôn chuyện thì về nhà hẵng kể, bây giờ thực hiện việc chính trước.” Việc chính đương nhiên là đề cập đến chuyện ly hôn của họ.
Cơ thể Đường Vãn Tình cứng đờ lại, cô buông Lê Mỹ Mỹ ra và quay đầu lại nhìn Đoạn Lâm Phong bằng đôi mắt đẫm lệ: “Lâm Phong, anh thực sự muốn ly hôn với em sao? Mặc dù em có lỗi với anh, nhưng em thực sự đã biết sai rồi, tại sao anh không thể tha thứ cho em.”
Anh khó chịu khi nhìn dáng vẻ khóc lóc của cô và lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ rằng bây giờ cô ra ngoài rồi thì có thể không sao.
Nếu như cô không muốn ly hôn, tôi vẫn có thể tống cô vào một lần nữa.”
“Không!” Lê Mỹ Mỹ vội vàng lên tiếng: “Chúng tôi sẽ ly hôn.”
“Mẹ…” Đường Vãn Tình nhìn Lê Mỹ Mỹ với vẻ không muốn.
Lê Mỹ Mỹ lườm cô: “Lẽ nào con vẫn muốn vào trong đó sao?”
Đường Vãn Tình co rúm người lại, hễ nghĩ đến việc phải quay lại nơi tối tăm và ẩm ướt đó cô lập tức lắc đầu.
Cả đời này cô sẽ không bao giờ bước vào đó nữa, nơi đó quả thực không phải dành cho người ở.