Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 110






“Anh không sao.”
Đôi đồng tử của Đường Hoan co rúm lại, thấy máu tươi không ngừng chảy ra, cô quay đầu lại và nhìn Đường Vãn Tình một cách tàn nhẫn: “Cô đối phó với tôi như thế nào cũng được, nhưng anh ấy vô tội, cô hãy để anh ấy đi.”
“Để anh ta đi sao?” Đường Vãn Tình cười khẩy và đứng dậy khỏi ghế sofa: “Phàm là những người bảo vệ cô, tôi đều muốn họ phải chết! Ra tay đi.”
Nỗi sợ hãi trong lòng Đường Hoan lên đến cực điểm, nhưng Giang Chi Thịnh lại ôm chặt cô trong vòng tay, anh có thể cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của cô.
“Hoan Hoan, em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị thương đâu.” Anh cúi đầu xuống, một giọng nói dịu dàng của anh lọt vào tai cô, khiến cảm xúc trong lòng cô càng trở nên phức tạp hơn.
Đường Vãn Tình thấy con dao của gã kia sắp đâm vào người họ, các tế bào trên người cô ta đều đang kêu gào, hãy mau đâm xuống đi.
Khi Đường Hoan nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ chết, một nhóm cảnh sát đột nhiên xông vào và nhanh chóng khống chế những người ở trong phòng.
“Anh cảnh sát, chuyện này không liên quan đến tôi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi…..”
“Im đi! Thành thật một chút cho tôi!”
Sau khi cảnh sát khống chế xong những người đó liền kéo họ ra ngoài.

Đường Vãn Tình cũng bị hai người cảnh sát khống chế, cô ta không ngờ họ lại báo cảnh sát.
“Đường Hoan, con tiện nhân sao cô dám báo cảnh sát!” Đôi mắt cô ta đỏ ngầu và hét lên với Đường Hoan.
“Đó là chị tự mình gây ra, tôi đã nói với chị nhưng chị không nghe.” Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát xông vào, trái tim đang căng thẳng của Đường Hoan mới từ từ quay trở lại.
Vừa nãy cô nghĩ rằng họ chết chắc rồi, dù sao họ nhiều người như vậy, trong tay lại không có vũ khí, cô và Giang Chi Thịnh đều tay không, dù có chống cự thế nào cũng không đánh lại được họ.

“Ông làm gì vậy? Mau thả tôi ra.”
“Im lặng đi! Chúng tôi nhận được một báo cáo nói rằng cô có ý định giết người, dẫn họ đi.” Đội trưởng cảnh sát nhìn Đường Vãn Tình một cách nghiêm khắc.
“Tôi không có!” Cô lớn tiếng phản bác: “Cô ta ngậm máu phun người, tôi không làm gì cả, ông có biết bố tôi là ai không hả? Ông ấy là Chủ tịch của Tập Đoàn Đường Thị, tôi là cô chủ của nhà họ Đường, các người mau thả tôi ra, nếu không bố tôi sẽ không để yên cho các người đâu!”
Cô ta bị cảnh sát còng tay trước mặt mọi người như vậy nhưng vẫn không thay đổi bản tính.
Cho dù cô ta là cô chủ nhà họ Đường thì sao chứ? Chỉ sợ bây giờ Đường Kha Thành không còn khả năng cứu cô ta nữa rồi.
“Đường Hoan, cô đợi đấy, cô cho rằng như vậy là cô thắng rồi sao? Không đâu, tôi nhất định sẽ ra ngoài! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu!”
Đường Hoan lạnh lùng nhìn Đường Vãn Tình bị cảnh sát dẫn đi như một kẻ điên, sau khi bọn họ đều bị cảnh sát đưa đi, thần kinh đang căng thẳng của Đường Hoan mới hoàn toàn được thả lỏng, cơ thể cô cũng trở nên mềm nhũn, may mà Giang Chi Thịnh ôm cô vào lòng.
Vì Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đều là người bị hại trong chuyện này, nên họ đã được đưa đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Trong phòng thẩm vấn phảng phất mùi máu tanh, bởi vì cánh tay của Giang Chi Thịnh bị thương, có một số chỗ đã đóng vảy, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, nhưng anh không quan tâm đến vết thương của mình và vẫn ôm chặt Đường Hoan không chịu buông tay.
“Hôm nay tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Hoan, cô ấy nói bà ngoại của mình đang ở trong tay cô ta.

Lúc đó tôi không có thời gian để nghĩ nhiều nên liền đến đó, nhưng không ngờ khi tôi đến nơi họ liền bắt tôi lại và còn muốn giết tôi.”
“Trên đường đi, Giang Chi Thịnh đột nhiên gọi cho tôi và hẹn tôi đi ăn trưa, tôi nói với anh ấy Đường Vãn Tình đã hẹn tôi đến núi Phượng Hoàng…”
Đường Hoan bình tĩnh kể lại những chuyện đã xảy ra, cô thậm chí còn đưa cho cảnh sát xem ảnh và nhật ký cuộc gọi.
Cô tin rằng bây giờ cho dù nhà họ Đường muốn cứu Đường Vãn Tình cũng không thể cứu được, không biết liệu có ai muốn cứu cô ta hay không, hoặc là Đoạn Lâm Phong.
Nhưng những chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, bây giờ cô hoàn toàn không thể nghĩ nhiều như vậy, cho đến bây giờ khi nghĩ lại tình huống mạo hiểm vừa nãy cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Sau khi cảnh sát ghi chép xong, họ để hai người về, dù sao Giang Chi Thịnh hiện tại vẫn bị thương, họ cũng đã bị giữ lại trong một thời gian dài.

Sau khi thẩm vấn xong, hoàn toàn không cần phải ở lại đây nữa.
“Đại Thịnh, en không sao, anh buông em ra đi, vết thương của anh….”
Hai người vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Đường Hoan còn chưa nói xong, cô bất ngờ bị kéo mạnh ra khỏi vòng tay của Giang Chi Thịnh.
Một trận trời đất quay cuồng, hơi thở quen thuộc của người đàn ông xộc vào mũi của cô, nhưng vào khoảnh khắc này, một nỗi căm thù sâu sắc dâng lên trong lòng cô.
Sau khi nhìn rõ người vừa đến, cô mạnh mẽ thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh và lùi lại hai bước, đôi mắt nhìn anh mang theo một sự hận thù.
Người đàn ông đã không xuất hiện khi cô cần anh nhất.

Bây giờ cô đã thoát khỏi cơn khủng hoảng, anh xuất hiện để làm gì?
“Tại sao không gọi điện cho anh?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Đoạn Kim Thần, trong mắt anh mang theo một ngọn lửa giận.
Đường Hoan hạ mắt xuống và không trả lời anh, trong lòng cô cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
Khi cô gọi điện cho anh, anh đang làm gì, bây giờ anh hỏi như vậy không cảm thấy châm chọc sao?
Khoảnh khắc Giang Chi Thịnh nhìn thấy Đoạn Kim Thần, lửa giận dâng lên trong lòng anh, anh kéo Đường Hoan ra sau lưng mình: “Anh không cảm thấy anh hỏi như vậy là rất vô trách nhiệm sao? Cô ấy là vợ của anh, ngay cả khi cô ấy xảy ra chuyện anh cũng không biết! Bây giờ thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi, anh còn đến làm người tốt gì chứ?”
“Đoạn Kim Thần, nếu như anh đã không bảo vệ được cô ấy, vậy sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy, không cần anh phải bận tâm nữa, Hoan Hoan, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi anh nắm tay cô muốn đưa cô đi.

Nhưng Đoạn Kim Thần đâu có để yên như vậy.

Khi tay Giang Chi Thịnh nắm lấy tay Đường Hoan, sắc mặt anh tái mét, anh bước lên một bước và túm lấy cổ áo Giang Chi Thịnh, không đợi Giang Chi Thịnh kịp phản ứng lại, anh đã đấm một phát lên mặt anh ta.
Giang Chi Thịnh bị đánh lùi lại hai bước, máu tươi từ khóe miệng anh chảy ra, Đường Hoan nhìn cảnh này, đôi đồng tử co rúm lại: “Đoạn Kim Thần, anh đang làm gì vậy?”
Nhưng lúc này cả hai người đàn ông đều đang tức giận, làm gì nghe lọt tai những gì cô nói.
Giang Chi Thịnh không hề tỏ ra yếu thế mà bước lên trước túm cổ áo Đoạn Kim Thần, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau.
“Anh có xứng đáng làm chồng không? Anh dựa vào đâu mà lần nào cũng đẩy cô ấy vào chỗ nguy hiểm, bây giờ anh vẫn còn mặt mũi đến đây sao?”
“Bốp” Đoạn Kim Thần cũng bị đấm vào mặt, nhưng vì trước đó Giang Chi Thịnh đã đánh nhau với mấy gã đàn ông kia nên hiện tại sức lực của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa cánh tay anh còn đang bị thương, anh nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.
“Tôi đã từng nói với anh, cô ấy là vợ tôi, hãy tránh xa cô ấy một chút!” Đoạn Kim Thần phản bác lại và ra tay càng mạnh hơn.
“Không đời nào!” Giang Chi Thịnh giơ tay ra để chắn đòn tấn công của anh và kiên định nói: “Nếu như anh đã không bảo vệ được cô ấy, sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám, ánh sáng trong mắt lại càng bức người: “Anh đừng hòng!”
Sau nhiều vòng, Giang Chi Thịnh bị đánh gục xuống đất, khi Đoạn Kim Thần kéo cổ áo anh ta lên và định đánh tiếp, Đường Hoan bước tới và ôm chặt lấy tay anh, cô hét lớn lên: “Đoạn Kim Thần, nếu như hôm nay không có anh ấy thì em đã chết từ lâu rồi!”
Giọng điệu sắc bén của cô khiến Đoạn Kim Thần cứng đờ người, Đường Hoan thuận thế đẩy anh ra và đỡ Giang Chi Thịnh đứng dậy.
“Đại Thịnh, anh không sao chứ, em sẽ đưa anh đến bệnh viện.” Đường Hoan nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, vết thương trên cánh tay anh khó khăn lắm mới cầm máu được, nhưng bây giờ vì dùng sức quá mạnh mà lại rách ra, khiến cho vết thương lại bắt đầu chảy máu, hơn nữa mặt mũi anh cũng bầm dập, nếu còn không đến bệnh viện, không biết máu chảy đến khi nào mới dừng lại.
Mặc dù lúc này Giang Chi Thịnh rất thảm hại, nhưng điều khiến Đường Hoan lo lắng hơn là khuôn mặt tái nhợt của anh, cô sợ anh sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Cô không dám trì hoãn quá lâu, sau khi trừng mắt liếc nhìn Đoạn Kim Thần, cô dìu Giang Chi Thịnh rời đi.


Đoạn Kim Thần nhìn họ lên xe và rời đi với ánh mắt sâu thẳm, bàn tay buông thõng hai bên hông siết chặt lại, đôi môi mỏng của anh khép thành một đường thằng.

Sau một lúc, anh đưa tay lên chỉnh lại cổ áo và sải bước về phía đồn cảnh sát.

Phòng giam.

Sau khi Đường Vãn Tình bị họ bắt về thì bị nhốt trong phòng giam, lúc này cô đầu xù tóc rối khác hẳn với hình ảnh cô chủ nhà giàu cao cao tại thượng mà mọi người thường thấy, cô có đầy đủ tố chất của một người đàn bà đanh đá, luôn miệng chửi bới.

“Các người dựa vào đâu mà nhốt tôi lại, ông có biết bố tôi là ai không? Ông ấy chính là Đường Kha Thành, Chủ tịch của Tập Đoàn Đường Thị, tôi là con gái của ông ấy, các người nhốt tôi như thế này, tôi nhất định sẽ bảo ông ấy bắt hết các người lại.” Cảnh ngục đứng canh ở cửa thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh ta dùng dùi cui gõ vào thanh sắt: “Cô nghĩ rằng mình vẫn là một cô chủ đứng ở trên cao sao? Bây giờ cô bị nghi có dính líu đến một vụ án giết người, cô có thể ra ngoài hay không còn là một ẩn số? Cô ở đây gào thét thì có tác dụng gì?” Đường Vãn Tình bị cảnh ngục quát cho liền sợ hãi, nhưng cô không chịu lùi bước: “Anh nói linh tinh! Tôi chắc chắn có thể ra ngoài, bố tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu tôi ra, tất cả đều là lỗi của con tiện nhân Đường Hoan kia, là cô ta cố ý vu oan cho tôi, cố ý đổ oan cho tôi giết cô ta….” Còn chưa nói xong, cô đột nhiên dừng lại vì nhìn thấy người vừa đến, sự hoảng loạn trong mắt nói lên tâm trạng của cô lúc này, cô lùi lại từng bước và khẽ lắc đầu.

Tại sao anh ta lại đến đây?
Đoạn Kim Thần đứng bên ngoài song sắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, sự lạnh lùng trong mắt anh khiến trái tim Đường Vãn Tình không ngừng chìm xuống.
Sắc mặt cô vô cùng xanh xao, sau đó nở ra một nụ cười nhợt nhạt: “Anh cả….em…em thực sự không làm hại chị dâu, em chỉ là….chỉ là….”
Cô sợ đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh, cô chỉ có thể kìm nén sự hoảng loạn trong lòng mà nhìn anh, nhưng trong mắt cô toát ra một tầng sương mù.
“Xem ra cô không hề coi lời nói của tôi ra gì.” Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, giọng nói lạnh lùng phát ra từ kẽ răng: “Nếu như cô đã bước vào rồi thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài, lần trước tôi không tìm cô tính sổ, lần này cô lại trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ khiến cô phải trả giá và hối hận vì đã chọc vào người mà cô không nên chọc vào.”
Lời nói của anh lạnh như băng khiến Đường Vãn Tình như rơi xuống vực thẳm, toàn thân vô cùng lạnh lẽo, cô không ngừng lắc đầu, cố gắng giải thích: “Em thực sự không có, chẳng qua em chỉ muốn dọa chị ấy….”
Nhưng lời giải thích của cô thực sự là quá cứng nhắc, bởi vì họ đều biết rằng Đường Vãn Tình hận không thể giết chết Đường Hoan càng nhanh càng tốt.