Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 106






Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh và ánh sáng mặt trời phản chiếu qua cửa sổ vào phòng.
Người đàn ông và phụ nữ nằm trên giường ôm nhau ngủ một cách ngon lành.

Mặt trời lên cao, người phụ nữ đang ngủ say cuối cùng cũng có phản ứng, ngón tay cô khẽ động đậy, hàng mi dài khẽ run lên.
Cơn nôn nao khiến cô đau đầu khủng khiếp, cô đưa tay và siết chặt thái dương, sau đó mới mở mắt ra và nhìn mọi thứ kỳ lạ trong phòng, đôi mắt đẹp đẽ lóe lên một chút hoang mang.
Cô mệt mỏi chống đỡ cơ thể mình ngồi dậy, chiếc chăn trượt xuống khiến làn da của cô lộ ra ngoài, cơn lạnh kéo tới, cô cúi đầu xuống, lúc này mới nhận ra mình không mặc gì và quan trọng nhất là những dấu hôn bầm tím trên cơ thể cô.
Đầu cô như bị nổ tung không thể nào suy nghĩ được.

Đúng vào lúc này, cửa phòng tắm được mở ra, Đoạn Lâm Phong bước ra khỏi phòng tắm và thấy Lương Phỉ Phỉ đang ngồi trên giường, trong khi phần trên của cô không được che chắn.
Anh bước tới với tốc độ trầm ổn và nở một nụ cười dịu dàng: “Phỉ Phỉ, em tỉnh rồi.”
Giọng nói dịu dàng khiến Lương Phỉ Phỉ lập tức định thần lại.

Cô hét lên và nhanh chóng kéo chăn lên che kín cơ thể và co người về phía đầu giường.
“Anh….đồ tiểu nhân bì ổi, vậy mà lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đồ khốn!”
Cô tức giận mắng chửi, những mảnh vụn của đêm qua vang vọng lại trong tâm trí cô, trong lòng lại càng hối hận.

Đoạn Lâm Phong không vì những lời nói của cô mà tức giận, thay vào đó anh đi đến bên giường và ngồi xuống nhìn cô một cách dịu dàng và nói: “Phỉ Phỉ, em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, tối qua em đã nói rất nhiều điều, anh cũng biết người em thích không phải anh, nhưng anh không quan tâm, bởi vì cả hai chúng ta đều đồng bệnh tương liên.”
“Im miệng.” Lương Phỉ Phỉ gầm lên: “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Rõ ràng anh biết người tôi thích là ai, vậy mà anh lại dám làm như vậy với tôi, sau này tôi còn muốn làm chị dâu của anh đấy!”
Nói xong câu này, nước mắt cô tuôn rơi.
Cô luôn muốn trao cho Đoạn Kim Thần thứ quý giá nhất của mình, nhưng bây giờ lại để kẻ khác được lợi, cô vừa cảm thấy đau đớn vừa tức giận, cô nhổm lên trước túm lấy cổ áo Đoạn Lâm Phong và không ngừng mắng chửi anh: “Đồ khốn, anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy, anh dựa vào đâu hả?”
Đoạn Lâm Phong không chống cự mà để mặc cho những cú đấm của cô rơi trên người mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và cuối cùng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Phỉ Phỉ, em đừng tức giận, nếu như giữa chúng ta đã phát sinh quan hệ, vậy anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng, cho dù em có đồng ý hay không anh đều bằng lòng chăm sóc em cả đời.”
“Anh chăm sóc tôi sao, anh cũng là một người đàn ông đã kết hôn, anh muốn tôi làm tiểu tam sao?” Cô cười khẩy và nhìn Đoạn Lâm Phong với đôi mắt lạnh lùng.
“Anh sẽ ly hôn với cô ta và cưới em, cô ta đã qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh và đội cho anh một chiếc mũ lớn như vậy.

Tối qua chúng ta phát sinh quan hệ với nhau cũng là vì chúng ta cùng chung cảnh ngộ, thấy em như vậy, anh lại nghĩ đến việc cô ta đối xử với anh như thế nào.”
Người đàn ông nói dối mà không cần dùng đến bản nháp, anh nói hết lời mới có thể trấn an được Lương Phỉ Phỉ.
Sau khi hai người rời khỏi khách sạn, Đoạn Lâm Phong chu đáo đưa Lương Phỉ Phỉ về nhà, sau đó bảo cô đừng nghĩ nhiều và nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện còn lại giao cho anh xử lý, anh sẽ cưới cô một cách quang minh chính đại.
Lương Phỉ Phỉ cũng không quá bận tâm đối với những gì anh nói.

Bởi vì đối với cô, việc anh có cưới cô hay không thực sự không quan trọng chút nào.

Sau khi thấy cô đi vào nhà, Đoạn Lâm Phong mới khởi động xe và đi thằng đến nhà họ Đường.
Kể từ khi xuất viện, Đường Vãn Tình luôn ở nhà họ Đường.
Ban đầu Lê Mỹ Mỹ muốn sau khi Đường Vãn Tình tĩnh dưỡng xong mới để cô quay lại nhà họ Đoạn, nhưng không ngờ Đoạn Lâm Phong lại đích thân đến nhà, bà nghĩ rằng anh đến để đón Đường Vãn Tình về nên mặt mày niềm nở dẫn anh vào phòng khách.
Gần đây Đường Kha Thành luôn bận rộn với công việc ở công ty, khi nhận được điện thoại của Lê Mỹ Mỹ nói Đoạn Lâm Phong đã đến nhà, ông lại vội vã về nhà.
Sau khi Đường Vãn Tình biết Đoạn Lâm Phong đến, cô lập tức trang điểm và mặc đẹp rồi mới xuống lầu.
“Lâm Phong, con đặc biệt đến đây để đón Tình Tình về nhà sao? Bây giờ sức khỏe của nó vẫn đang trong quá trình hồi phục, để nó ở lại thêm hai ngày nữa, đến lúc đó mẹ sẽ bảo nó về.” Lê Mỹ Mỹ mặt mày hớn hở nói, giọng nói phải gọi là rất dịu dàng, nó khác hoàn toàn với vẻ ngoài hống hách khi đối đầu với Đường Hoan.
Đúng lúc Đường Vãn Tình đi xuống và nghe thấy những lời của Lê Mỹ Mỹ, cô không hài lòng nói: “Mẹ, sức khỏe của con đã không còn vấn đề gì từ lâu rồi, nếu như Lâm Phong đến đón con về, vậy con sẽ về cùng anh ấy, không cần phải đợi đến lúc mẹ đưa con về đâu.”
Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh Đoạn Lâm Phong, cô đưa tay định khoác tay anh nhưng lại bị anh né tránh.
Cơ thể cô trở nên cứng đờ, cô nghĩ rằng anh vẫn đang giận cô nên chỉ đành dịu giọng: “Lâm Phong, anh vẫn còn giận em à?
Em biết chuyện đó là do em không đúng, nhưng em cũng đã chịu trừng phạt rồi, không phải sao? Anh đừng giận em nữa.”
Đoạn Lâm Phong liếc nhìn cô nhưng không lập tức trả lời mà ném một gói văn kiện lên bàn trà.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cái túi giấy màu vàng trên bàn và đều có chút khó hiểu.
Người đầu tiên lên tiếng là Đường Kha Thành: “Lâm Phong, đây là….”
“Đây là bản thỏa thuận ly hôn, tôi đã ký tên rồi.”

Giọng điệu điềm tĩnh của anh giống như đang tường thuật lại một câu chuyện không liên quan gì đến anh.

Trên đường đi, anh đã bảo luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn và gửi cho anh.
Câu nói này của anh giống như một quả bom, khiến cho cả ba người nhà họ Đường chết lặng.
Sắc máu trên khuôn mặt của Đường Vãn Tình nhạt dần, sau một lúc sững sờ, môi cô mấp máy: “Lâm Phong, anh……anh đừng đùa nữa, không phải ban đầu anh nói sẽ không ly hôn với em sao?”
Tay chân cô lạnh ngắt, cô nắm lấy cánh tay anh, nhưng Đoạn Lâm Phong lại bình tĩnh kéo tay cô ra.
Lê Mỹ Mỹ cũng đã định thần lại, bà gượng cười nói: “Đúng vậy, Lâm Phong, con đừng đùa như vậy.”
“Tôi không đùa với cô.” Anh lạnh lùng nói, trong mắt mang theo một tia ghê tởm: “Tôi tuyệt đối không cần một người phụ nữ tâm địa độc ác, ai cũng có thể làm chồng và càng không cần một con gà mái không thể đẻ trứng.”
Những lời nói không chút lưu tình của anh khiến cho Đường Vãn Tình nước mắt lưng tròng, cô đứng lên như một kẻ điên và xé vụn bản thỏa thuận ly hôn rồi ném lên không trung, những mảnh giấy trắng lóa bay trên không trung và cuối cùng rơi xuống đất.
Lê Mỹ Mỹ thấy con gái bảo bối của mình khóc thương tâm như vậy cũng không khỏi đỏ mắt: “Lâm Phong, bố mẹ sẽ không đồng ý chuyện này đâu, hơn nữa hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, cho dù bây giờ nó không thể sinh con, con có thể tìm một người phụ nữ ở bên ngoài để sinh con cho con, nhưng bố mẹ tuyệt đối sẽ không để hai đứa ly hôn đâu.”
Cho dù nói thế nào thì trong chuyện này, Đường Vãn Tình cũng là người sai trước, lại thêm việc bây giờ cô không thể sinh con, những người khác lại càng không cần cô, cho nên bây giờ họ nhất định phải giữ lấy Đoạn Lâm Phong.
Có người mẹ nào muốn con gái mình chịu nỗi khổ này chứ? Nhưng bà tự biết họ đuối lý.
“Đúng vậy.” Đường Kha Thành lên tiếng phụ họa: “Bố biết nó đã mang đến cho con không ít rắc rối, tất cả mọi chuyện đều tại bố đã quá nuông chiều nó nên mới khiến nó không coi ai ra gì như vậy, tại đây bố cũng xin lỗi con.”
“Không cần đâu.” Đoạn Lâm Phong thái độ kiên quyết không chút mềm lòng: “Tôi không thể chịu được lời xin lỗi của các người, tôi cũng sẽ không để một người phụ nữ có tâm địa bất chính ở bên cạnh tôi, tôi không có nhiều sức để đối phó với những chuyện như thế này, tóm lại, tôi nhất định phải ly dị.”
Giọng nói mạnh mẽ của anh khiến cho Đường Vãn Tình càng khóc dữ dội hơn: “Em sẽ không ly hôn đâu, những chuyện này đều là do người khác hãm hại em.”
Nói rồi cô đột nhiên dịu giọng xuống và ngồi xổm xuống bắt lấy cánh tay anh với bàn tay run rẩy: “Lâm Phong, em biết là anh đang tức giận nên mới nói như vậy, anh biết đấy, ban đầu em không cố ý, em chỉ muốn có thể mang thai cháu trai cho nhà họ Đoạn, như vậy chúng ta sẽ không bị Đoạn Kim Thần chèn ép nữa.”
“Anh…anh….”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Đường Vãn Tình đột nhiên không biết phải nói gì tiếp theo, cô nói rồi lại nói, cuối cùng im lặng và cúi đầu ngồi đó khóc.
Đường Kha Thành lúc này cũng đã ổn định lại, ông nghiêm túc nói: “Lâm Phong, bố sẽ không bao giờ để hai đứa ly hôn đâu.” Bây giờ Tập Đoàn Đường Thị đang trong tình trạng bấp bênh, nếu như lúc này mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Đoạn, vậy Đường Thị sẽ không chống đỡ nổi và phải đối mặt với nguy cơ phá sản.

Bất luận thế nào họ cũng không để cho hai người ly hôn.

“Tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi, nếu như cô không chịu ký, vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa.” Nói xong anh đứng dậy rời đi nhưng lại bị Đường Vãn Tình kéo tay lại.

Đường Vãn Tình bật khóc và khổ sở cầu xin: “Lâm Phong, anh đừng bỏ rơi em, không phải anh từng nói sẽ không ly hôn với em, sẽ yêu em cả đời sao, sao anh lại có thể như vậy? Nếu như anh ly hôn với em, vậy anh sẽ mất đi sự ủng hộ của nhà họ Đường, bây giờ chỉ có bọn em mới có thể giúp anh, anh đừng ly hôn với em có được không?” “Giúp tôi sao?” Đoạn Lâm Phong cười khẩy và hất tay cô ra: “Nhà họ Đường các người đều bị Đoạn Kim Thần và Đường Hoan chèn ép đến mức sắp suy tàn rồi, tôi sẽ không tham gia vào cuộc vui này đâu.” Nói xong anh nhấc bước rời đi, nhưng Đường Vãn Tình lại không từ bỏ mà chạy lên trước mặt anh và dang hai tay ra chặn đường anh: “Lâm Phong, em cầu xin anh, đừng bỏ rơi em, em sẽ không ly hôn với anh đâu.” Nhìn người phụ nữ khóc đến hai mắt đỏ hoe ở trước mặt, Đoạn Lâm Phong không cảm thấy đau lòng một chút nào, ngược lại lại càng ghê tởm hơn, ban đầu anh ở bên cô cũng là vì tiền và thế lực của nhà họ Đường.

Nhưng không ngờ họ không những không giúp được gì cho anh, thay vào đó lại gây cho anh một đống rắc rối, nghĩ đến điều này anh lại cảm thấy tức giận.
Ban đầu, Tập Đoàn Đoạn Thị đều do anh phụ trách, nhưng vì kết hôn với người phụ nữ này mà đã khiến cho Đoạn Thị buộc phải rơi vào tay Đoạn Kim Thần.
Không nghĩ đến còn đỡ, hễ nghĩ đến anh lại tức giận, anh đẩy Đường Vãn Tình ra một cách vô tình và sải bước ra ngoài.
Đường Vãn Tình mất thăng bằng và ngã xuống ghế sofa, cô không ngờ lần này Đoạn Lâm Phong lại tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi.
Lê Mỹ Mỹ vội vã bước đến đỡ cô dậy: “Tình Tình, không sao đâu, con đừng khóc nữa….”
Đứa con gái bà nâng niu trên tay từ nhỏ đến lớn, bây giờ lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy, trong lòng bà vừa đau đớn lại vừa căm hận.
“Mẹ….” Đường Vãn Tình nhìn bà như thể nhìn một vị cứu tinh, cô khóc lóc om sòm: “Con không thể ly hôn với anh ấy, con cũng không muốn ly hôn, con thực sự rất yêu anh ấy, ban đầu con làm chuyện đó, là vì con không thể chịu đựng được trong lòng anh ấy có con tiện nhân kia mà thôi.”