Cô hừ lạnh và thu tay lại, lạnh lùng nói: “Hai mẹ con các người đánh tôi còn ít sao? Tôi sẽ tính rõ từng món nợ một với các người, bây giờ tôi đã không còn là Đường Hoan của trước đây để các người tùy ý đánh mắng nữa rồi.
Hãy nhớ lấy, nếu như tôi còn sống một ngày nào thì hai mẹ con các người đừng nghĩ đến việc được sống yên ổn.”
Cô khí thế hào hùng, không một tia chùn bước, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Lê Mỹ Mỹ nhất thời quên mất việc phải phản ứng lại, khi bà định thần lại, trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của Đường Hoan từ lâu rồi.
Sau khi Đường Hoan rời khỏi phòng bệnh của Đường Vãn Tình, cô liền đến phòng bệnh của bà ngoại, khóe miệng cong lên để lộ tâm trạng lúc này của cô.
Cô ở trong phòng bệnh của bà ngoại hai tiếng đồng hồ, sau khi nói ra hết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cô mới rời khỏi bệnh viện và trở về biệt thự.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, sau khi ăn tối xong Đường Hoan ngồi ở phòng khách một lúc rồi đi lên lầu để tắm.
Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, Đường Hoan thả lỏng cơ thể nằm trong bồn tắm lớn , trên mặt cô là một nụ cười hạnh phúc.
Làn da trắng như sữa lại càng trở nên trong suốt óng ánh dưới làn nước, da mặt cô trở nên hồng hào vì hơi nóng.
Hai mươi phút sau, Đường Hoan quấn khăn tắm đi ra ngoài, cô lấy một chiếc khăn lau tóc và nhất thời không chú ý đến việc trong phòng có người.
Dáng người uyển chuyển của người phụ nữ được quấn bởi một chiếc khăn tắm, cặp đùi thon và trắng lộ ra trong không khí, kèm theo một mùi thơm nhẹ của sữa tắm.
Ánh mắt của người đàn ông từ từ di chuyển lên từ đôi chân dài trắng nõn của cô và nhìn thấy xương quai xanh quyến rũ và cái cổ mảnh khảnh của cô, mái tóc ướt dính vào cổ, để lộ ra một sức hấp dẫn đặc biệt.
Cô đang định bước đến bàn trang điểm liền cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng, khi cô ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước mặt.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, mùi hương đặc biệt của người đàn ông đã xông thẳng vào mũi cô.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Đường Hoan bị Đoan Kim Thần ôm vào lòng.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông tiến lại gần cô, trái tim Đường Hoan nhất thời không kìm chế được mà bắt đầu đập nhanh hơn.
Trong khoảng thời gian này là Đoạn Kim Thần đã giúp cô, cô đều nhìn thấy, cũng chính vì như vậy mà mối quan hệ giữa họ mới hòa dịu đi nhiều.
“Anh….làm gì vậy?” Đôi mắt Đường Hoan lóe lên, cô không dám nhìn anh, tay cô đặt lên chiếc áo vest có giá trị xa xỉ của anh.
Người đàn ông cúi đầu và ngửi mùi hương trên cơ thể cô và khẽ nói: “Em nghĩ cô nam quả nữ thì có thể làm gì?”
Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, Đường Hoan vừa nghe thấy liền hiểu ra.
Cô không dám di chuyển trong vòng tay anh, trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, người đàn ông đột nhiên nắm lấy chiếc khăn từ tay cô.
Dưới cái nhìn khó hiểu của Đường Hoan, người đàn ông giúp cô lau tóc, đợi cho đến khi không có nước nhỏ xuống nữa, anh lấy máy sấy tóc để sấy cho cô.
Chuỗi hành động này diễn ra rất lưu loát, không có chút gượng ép nào, ngược lại vô cùng tự nhiên, hai người giống như một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm.
Trong phòng vang lên tiếng ù ù của máy sấy tóc, Đường Hoan rủ mắt xuống để tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này, trong không khí phảng phất một hương vị ngọt ngào.
Đây hình như là lần đầu tiên Đoạn Kim Thần sấy tóc cho cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông cao cao tại thượng như anh khi làm những công việc nhỏ nhặt này lại dịu dàng đến vậy.
Mười phút sau, tiếng máy sấy tóc dừng lại, tóc của Đường Hoan đã khô, cô còn chưa kịp làm gì Đoạn Kim Thần đã bất ngờ đẩy cô xuống giường, tư thế nam trên nữ dưới vô cùng mờ ám.
Đôi mắt của hai người giao nhau, lúc này trong mắt họ dường như chỉ có đối phương.
Đường Hoan nhìn vào đôi mắt của Đoạn Kim Thần , cô vô thức bị mê hoặc, nó giống như một cái hố đen thu hút cô vào đó.
Bàn tay của Đoạn Kim Thần vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô, xúc cảm mềm mại khiến anh chậm rãi di chuyển lên trên.
Cơ thể của Đường Hoan bắt đầu có sự thay đổi, khuôn mặt cô ửng đỏ, hai người giống như sức hút của trái đất, dần dần ngày càng gần nhau hơn.
Mặc dù trong khoảng thời gian này mối quan hệ của họ đã dịu bớt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa phát sinh quan hệ, bây giờ Đoạn Kim Thần chạm vào cô, ham muốn nguyên thủy ở phần sâu nhất trong cơ thể cô đã được đánh thức.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, Đường Hoan cảm thấy một luồng hơi nóng trong người, cô trơ mắt nhìn khuôn mặt anh ngày càng sát lại gần.
Cho đến khi hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, cô như bừng tỉnh từ trong cơn mơ.
Hình ảnh Đoạn Kim Thần cường bạo cô trước đây hiện lên trong tâm trí cô, tất cả sự nhiệt tình trong cơ thể cô lập tức biến mất, giống như bị tạt một gáo nước lạnh, hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Thấy anh sắp hôn mình, cô đẩy anh ra, Đoạn Kim Thần nhất thời không phòng bị, bị đẩy sang một bên.
Lần trước Đoạn Kim Thần cường bạo cô đã để lại cho cô một bóng đen tâm lý.
Mặc dù cô có thiện cảm với anh, cũng biết ơn sự giúp đỡ của anh trong khoảng thời gian này, nhưng cô không thể quên được chuyện đó.
Không khí mờ ám trong phòng nhạt dần, thay vào đó là một lớp băng lạnh lẽo.
Đoạn Kim Thần nhìn Đường Hoan với khuôn mặt u ám, cô ngồi dậy khỏi giường với vẻ bối rối và kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Cái đó….em muốn bàn với anh một chuyện, em muốn đưa bà ngoại đến một nơi khác.”
Cô muốn dùng điều này để phá vỡ sự bối rối, gần đây cô luôn suy nghĩ về vấn đề này, bây giờ cô đã hoàn toàn trở mặt với nhà họ Đường, nếu như vẫn để bà ngoại ở đó, cô sợ nhà họ Đường sẽ gây bất lợi cho bà.
Đoạn Kim Thần ngồi dậy với vẻ mặt u ám, câu nói của cô càng khiến sắc mặt anh trở nên khó coi: “Em không yên tâm về anh như vậy sao?”
Nhìn vào sắc mặt u ám của anh, Đường Hoan giải thích: “Không phải bây giờ tình trạng của bà đã có chuyển biến tốt sao? Cho nên em định chuyển ra khỏi đó, hơn nữa bây giờ mối quan hệ giữa em và nhà họ Đường cứng nhắc như vậy, em sợ họ sẽ kích động đến bà ngoại.”
Nói xong cô ngước lên nhìn anh, như thể đang đợi câu trả lời của anh.
Nhìn vẻ ngoài thờ ơ của cô, đôi mắt Đoạn Kim Thần rất phức tạp, anh thản nhiên để lại một câu: “Sao cũng được.”
Đoạn Kim Thần biết là cô không yên tâm về anh, cho nên mới muốn chuyển bà đi nơi khác.
Anh không nói gì thêm mà quay người ra khỏi phòng.
Sau khi anh rời đi, Đường Hoan mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cô biết khi nói như vậy anh sẽ không vui, nhưng bây giờ cô không thể quan tâm nhiều thứ như vậy.
Cô nhất định phải đảm bảo rằng bà của mình được an toàn, như vậy cô mới yên tâm chiến đấu với đám người Đường Vãn Tình.
Nếu như còn để xảy ra chuyện giống như lần trước Đan Chi Linh dùng bà để đe dọa cô, đến lúc đó cục diện khó khăn lắm mới đảo ngược được lại trở về như cũ, cô sẽ bị chèn ép một lần nữa và không có cách nào trở mình.
Mặc dù Đoạn Kim Thần đã giúp đỡ cô rất nhiều trong khoảng thời gian này, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy không đáng tin, dù sao việc anh bỏ rơi cô cũng không phải là một hai lần.
Chỉ có điều chuyện lần này lại khiến cả hai người có một khoảng cách trong trái tim họ.
Sáng hôm sau, khi Đường Hoan xuống lầu liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi ở bàn ăn, chiếc đĩa trên bàn đã trống không, anh đã ăn xong bữa sáng.
Lúc này, anh đang nhìn vào tờ báo thương mại sớm nhất ở trên tay.
Cô bước đến với vẻ mặt bình thản và chào hỏi anh: “Chào buổi sáng.”
Đoạn Kim Thần khẽ gật đầu, anh vẫn dán mắt vào tờ báo thương mại.
Dì Đồng mang bữa sáng lên và cung kính đặt xuống trước mặt cô.
Cô cầm thìa lên và ăn vài miếng cháo trong bát, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: “Ngày mai đến công ty anh làm việc, làm thư ký, công việc đều được sắp xếp xong rồi.”
Cô nhìn lên, trong mắt thoáng qua một sự nghi ngờ: “Em chỉ biết mấy thao tác máy tính cơ bản, còn những cái khác thì rất hạn chế, anh có chắc muốn em làm thư ký không đấy?”
“Lẽ nào em vẫn muốn ra ngoài lộ diện để đội mũ xanh lên đầu anh sao.”
“……” Đường Hoan đặt chiếc thìa trong tay xuống và nói với vẻ không hài lòng: “Em đội mũ xanh cho anh lúc nào chứ, anh có thể đừng tiếp tục vấn đề này không? Em đã cắt đứt liên lạc với Giang Chi Thịnh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Hễ nhắc đến điều này, trong lòng cô lại bùng lên một ngọn lửa.
“Ngày mai đến công ty làm việc, em biết anh không thích nhắc lại lần thứ hai mà.”
Anh ném tờ báo trong tay xuống bàn và đứng dậy quay người đi.
Trước dây Đường Hoan đã từng làm việc trong Tập Đoàn Đoạn Thị, lúc đó cô chỉ là trợ lý cho Bộ phận kinh doanh mà thôi.
Lần này là làm thư ký, thực chất nó cũng không có gì khác biệt.
Cô biết mình không có quyền nói không, cho nên sau khi Đường Hoan ăn sáng xong liền đi sắp xếp chuyện của bà ngoại.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đường Hoan đến công ty báo danh.
Mọi người trong công ty đều biết Đường Hoan là vợ của Tổng giám đốc, cho nên khi mọi người nhìn thấy cô đều tỏ ra tôn trọng và không ai trong số họ dám chỉ chỉ trỏ trỏ cô như lần trước.
Trước đây khi Đường Hoan ở công ty, ở Bộ phận nhân sự đã có hồ sơ của cô, cho nên lần này gia nhập vào công ty, chỉ là điều động vị trí mà thôi, không hề có quá nhiều sự thay đổi.
Trưởng phòng Bộ phận thư ký đã đưa cô đến khu vực làm việc để làm quen với môi trường, sau đó đưa cô đến văn phòng của mình.
Dù sao cô cũng là phu nhân Tổng giám đốc, cho dù là nói công tư phân minh, nhưng làm gì có ai có thể nhắm mắt làm ngơ với phu nhân Tổng giám đốc được.
Tầng trên cùng là văn phòng của Tổng giám đốc và Bộ phận thư ký ở tầng dưới.
Nhưng vì thân phận đặc biệt của Đường Hoan, cộng với thân phận là phu nhân Tổng giám đốc, nên mọi người khi làm việc với cô có thể sẽ có một sự áp lực nào đó, vì vậy họ đã tách văn phòng của cô ra khỏi Bộ phận thư ký và tạm thời chuẩn bị cho cô một văn phòng khác.
Trưởng phòng Bộ phận thư ký có một nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt: “Phu nhân….” “Cô không cần phải gọi tôi là phu nhân, ở công ty cô trực tiếp gọi tôi là Đường Hoan là được rồi, cô cũng không cần phải đối xử khác với tôi, vì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường như mọi người mà thôi, nếu như tôi làm sai, cô cứ việc nói ra.” Đường Hoan kịp thời ngắt lời cô ấy và nói với thái độ thân thiện.
Trưởng phòng Bộ phận thư ký gật đầu: “Vâng, Đường Hoan, từ bây giờ đây sẽ là văn phòng của cô, nếu cô cần gì cứ nói với tôi, cô là thư ký đặc biệt của Tổng giám đốc, từ trước tới nay chưa bao giờ có vị trí này, cho nên tạm thời tôi sẽ chịu trách nhiệm, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.” “Được, cảm ơn Trưởng phòng.” “Cô có thể gọi tôi là Mễ Nại giống như mọi người.” Mễ Nại khẽ cười: “Vậy tôi ra ngoài trước đây, cô từ từ làm quen với môi trường đi nhé.”
“Vất vả cho cô rồi.”
Mễ Nại gật đầu, sau đó ra khỏi văn phòng.
Đường Hoan thấy Mễ Nại khá ổn, so với Giám đốc của Bộ phận kinh doanh trước đó, khoảng cách giữa hai người thực sự quá lớn.
Văn phòng không quá lớn, rõ ràng nó mới được dọn dẹp lại, chỉ có điều đứng ở đây ít nhiều vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo buồn tẻ.
Mặc dù không gian văn phòng không lớn, nhưng những thứ bên trong khá hoàn chỉnh, trên bàn làm việc còn có một chậu cây xanh, đây chính là một cảnh quan của văn phòng vốn đang quạnh quẽ cả một ngày.
Cô đi đến bàn làm việc và nhìn bố cục bên trên, đôi mắt cô sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cô có văn phòng độc lập của riêng mình.