Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 60: Hiệu lực bao lâu?




- Ưu Tĩnh Tập, tại sao tôi không giữ con của mình được? Anh nói đi, TẠI SAO? tại sao....tại sao..

Nan Hy ánh mắt đỏ xè vì khóc quá nhiều, bản thân gầy guộc, mỏng manh đến mức độ ai nhìn cũng không cam tâm, dung nhan mỹ mạo hoàn toàn suy sụp. Vì cô quá mức kinh động, anh sợ cô lại ngất một lần nữa, mau chóng tiêm cho cô liều thuốc an thần. Chính anh không ngờ đến, cô lại rất ngoan ngoãn, không hề kháng cự. Chính cô cũng không muốn kháng cự, ngược lại còn đồng ý. Cô không muốn bản thân điên loạn như hiện tại, nhưng để không điên loạn, cô không thể làm được.

Sau khi thuốc ngấm, cảm nhận rõ ràng được, cả sức lực cơ thể đã biến mất, ánh mắt tha thiết khẩn cầu nhìn Ưu Tĩnh Tập, cô thật sự rất muốn biết cớ vì sao cô lại mất đứa bé.

- Lục tiểu thư, tôi mong cô đừng nên kích động một lần nào nữa, hiện tại cơ thể cô rất yếu, chính cô sao mãi bỏ đi chúng tôi vào nước biển giúp cô khỏe hơn một chút. Nói ra, mong cô hãy dùng sự bình tĩnh mà lắng nghe, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, hối tiếc cũng không thể làm gì được ngoài hoài niệm, nhưng tôi mong cô dứt bỏ luôn cả hoài niệm về chuyện này đi, đứa bé cũng chưa có hoàn thiện, chỉ là một cái phôi chưa nên hình nhân. Cơ bản là vậy. Là cô uống đều đặn cái gì đó, trong đó có chứa liều lượng phá thai cực kỳ mạnh. Có thể nói, hoàn toàn có thể gọi là thuốc phá thai, tôi không biết...

Tai cô bắt đầu lùng bùng, là phôi chưa nên hình nhân, cô đã độc ác làm hại đứa bé chưa nên hình, chỉ là tồn tại ở dạng phôi. Thầm rùng mình, đều đặn uống trước đó... chỉ có thuốc bổ mà quản gia đưa cô uống, là nói thuốc bổ hắn mua cho cô.

Không lẽ...

Là hắn đầu độc thuốc phá thai cho cô?

Ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay ôm đầu. Là hắn không thích có con thì cô thích, cô chấp nhận không ràng buộc đứa con này với một ai. Viền mắt cô đỏ ửng nhìn vào khoảng không vô định, mất hồn hoàn toàn.

Bên ngoài vang tiếng bước chân dồn dập kèm tiếng chép miệng lo lắng, ánh mắt dò đi dò lại phòng ốc, nhìn lại là Tuệ Mẫn Mễ.

- Cô là người thân của bệnh nhân? Mong cô giúp cô ấy hạ hỏa, bình tĩnh trở lại vì sức khỏe cô ấy không cho phép bản thân quá mức kích động, tôi còn có việc, sẽ trở lại lấy kết quả xét nghiệm.

- Cảm ơn bác sĩ.

Vừa nói xong, Tuệ Mẫn Mễ liền chạy đến, Nan Hy lại cứ vẫn ôm đầu, không quan tâm cái gì khác, mắt phượng u uất làm cô không dám đến gần, chỉ có ngồi bên giường mà dò đoán vì sao cô lại như vậy. Định đưa tay chạm vào cô mấy lần nhưng lại đưa xuống trở lại, bác sĩ đã dặn không được để cô kích động, ít nhất hiện tại là cô đang trong trạng thái bình tĩnh.

- Hy Hy, cậu nghe tớ nói đi được không? Là tớ có lỗi nha, tớ không biết quan tâm đến cậu, cậu có trách mắng gì thì đánh hay mắng tớ đi, đừng im lặng ngồi ù lì như hiện tại được không?

Lục Nan Hy nghe đến giọng Tuệ Mẫn Mễ thủ thỉ. Nhìn đến gương mặt đáng yêu của cô tạ lỗi, khác với vẻ ngoài nghịch ngợm mà phá lên cười không kiêng dè. Nan Hy là biết được, bản thân có nổi điên đến đâu thì chuyện cũng chẳng thể thay đổi rồi, nhưng là tức giận trong lòng không thể tan biến. Có phải hại đi đứa con này của bọn họ, Tích Lãng đang rất vui vẻ? Thoã mãn?

- Cậu...quá đáng, là nhìn thấy vẻ ngoài không khác kỳ quái của cậu não nề phờ phệt hoàn toàn mà định xuống nước một lần, ai ngờ cậu lại được nước cười phá lên, không cho tớ chút mặt mũi.

- Tớ đói rồi, muốn ăn, ăn thật nhiều nha.

Cô nói xong, còn kèm động tác xoa bụng, quyệt môi. Là Ưu Tĩnh Tập dặn dò kỹ càng, cô nhất định phải ăn trước khi uống thuốc. Hiện tại, không gì ngoài ước muốn bản thân khỏe mạnh trở lại, nhất định phải là kiên cường, đòi lại công bằng cho con của mình. Không thể để con ra đi ủy khuất đâu. Thiên chức làm mẹ sẽ cho cô đủ sức mạnh kèm bản lĩnh để làm chuyện đó.

- Tớ còn không biết, nhìn mặt cậu kìa, đói muốn chết rồi, xanh ẻo thế này.

- Còn trêu chọc tớ, đợi tớ khỏe, sẽ cho cậu biết tay.

- Rồi, rồi, đợi cậu khoẻ lại, hãy bản lĩnh cho tớ biết tay đi.

Thức ăn đặt trước mặt, dù giây trước ngoài miệng bảo là rất muốn ăn, muốn hồi phục nhanh chóng nhưng hiện tại là không có khẩu vị, ăn vào miệng thức ăn như đang nhai sáp giống nhau.

- Thực Cảnh, thông báo phòng nhân sự, Lục Nan Hy cô ấy nghỉ 1 tuần. Có thời gian rảnh một chút nghỉ ngơi lại sức.

- Cái gì? Chị cũng biết mà, nghỉ 1 tuần là điều chưa từng xảy ra cho phép bất kì ai...

Chưa đợi Thực Cảnh nói hết ý tứ, Quyên Quyên thở dài một cái, đưa tay chặn lời kiên quyết, vẻ mặt khó chịu khó đoán được, vì chính cô trong lòng thực sự đang rất kinh hãi.

- Tôi nói như vậy thì liền thi triển như vậy đi.

"Chẳng phải ban nãy bị mắng đó chứ?" Anh tự dưng bị mắng một tiếng, không hiểu sự tình, khó hiểu mà gãy đầu, nhìn cô đi vào văn phòng riêng bên trong, với tấm lưng run rẩy như muốn khóc mà dồn nén, chính bản thân cũng muốn trêu đùa vài câu nhưng là sợ lại làm cô tức giận ủy khuất thêm, trong lòng lo lắng cực độ.

Mã Thời La thấy người gặp nạn, lại còn trêu chọc, chạy đến vỗ vai Thực Cảnh, cười như không cười, vẻ mặt hiểu biết, thở dài lắc đầu như bậc thánh quân nhìn thấu mọi thứ.

- Nữ nhân chính là loài cái khó hiểu nhất thế giới đó, nếu cậu hiểu được, thì người ta đã sinh sống trên cũng trăng hết rồi. Cho nên đừng qua bi quan...tốt rồi....

- Cái tên này...cút... Dòng họ "ngựa" liền không vừa mắt...

- Ế...cái tên này, là tôi đang an ủi cậu, ý cậu "ngựa" là thế nào....để cho cậu biết thế nào là lễ độ... tôi đi nói cậu thích Quyên Quyên.....

Vừa nghe đến đây, Thực Cảnh mặt mày xanh mét, máu dồn lên não, trợn mắt nhìn Mã Thời La không chút hảo ý.

- Một ngày, cậu phải gây chuyện mới vừa ý đúng không? Không thể cho tôi một ngày rảnh rỗi a?

- Cái gì? Cậu ấy thích Quyên trưởng phòng? Zaaa....zaaaa....zaaa

Cả văn phòng xôn xao, đến Mã Thời La cũng không ngờ được, thời điểm trước muốn trêu đùa suông nhưng hiện tại chuyện lớn đến thật rồi. Liền giơ hai tay lên đầu biểu ý "Không phải lỗi của tôi a!!!". Giây tiếp...chuồn đi mất, làm Thực Cảnh thở dốc, nghiến răng ken két đáng sợ, vẻ mặt u ám không thể nào nhìn lầm được, đánh mắt xung quanh sau kiếm cớ chạy theo Mã Thời La chuồn mất, mặc kệ có nói lại Quyên Quyên hay không.

Sau khi ăn xong, Nan Hy vừa muốn đi dạo dưới sảnh lớn, phòng cô là hướng cửa sổ đến sân chơi của bệnh viện, đại thụ được trồng khắp, bóng mát thoải mái an nhàn, xung quanh yêu tĩnh đến muốn nhàm chán. Cô định bụng bảo Tuệ Mẫn Mễ dìu bản thân thì thấy cô đã ngủ gục trên sôpha, Nan Hy là biết Tuệ Mẫn Mễ chắc hẳn lê là khắp nơi tìm việc làm rất mệt mỏi cho nên không tiện làm phiền được.

Chồm người nhìn ra cửa sổ, gió tự nhiên liền mát mẻ hơn gió nhân tạo từ máy lạnh nhiều, dễ chịu trong lòng, nhưng là dưới bóng mát bên kia, có một nữ nhân ngồi xe lăn, khoác chiếc áo tơ tằm dài mỏng trên vai, nổi bật nhất là gương mặt không chút sức sống nhưng xinh đẹp đến động lòng người, mím môi ánh mắt lãnh băng chiếm hữu người nhìn, dáng vẻ quý tộc không thể che giấu. Đến nữ nhân nhìn đến cũng không thể cầm lòng vì quá mức khuynh thành rồi. Vì quá xa nên không thể nhìn được ánh mắt nữ nhân ấy như thế nào, đang cảm xúc nào. Nhưng là tóc đã trụi, chỉ còn chiếc đầu bóng, nhưng vẫn xinh đẹp khó cưỡng. Cô là đang chăm chú nhìn, bỗng có nam nhân nào đó, đi đến tươi cười rồi đẩy đi, nhưng nhìn ra được, quan hệ hai người không xa hơn bạn bè, chính cô cũng không hiểu sao cô lại có ý nghĩ này.

- Cậu sao lại không nghỉ ngơi? Như vậy sao lại sức được đây? Thuốc bác sĩ cũng không phải thuốc tiên đâu.

Bị tiếng Tuệ Mẫn Mễ đánh tỉnh, Lục Nan Hy dời mắt khỏi, nhìn đến tóc cô rối bời, vẻ mặt mệt mỏi không kém cô.

- Cậu về nhà ngủ cho đủ giấc, tớ không sao đâu...

Đang nói thì, có tiếng gõ cửa, cô mau chóng sửa lại dáng vẻ bản thân, cũng như quần áo chỉnh tề một chút. Nhìn lại là Mộ Phi, cô thật sự nghi ngờ không che dấu, anh ta là người của Tích Lãng, vậy hiện tại xuất hiện ở đây là ý gì? Đến để trêu chọc ư?

Trong lòng có chút không muốn tiếp đãi, ánh mắt khó chịu ngó lơ, muốn xem như vô hình nhưng cuối cùng bản thân cũng không thể. Cứ nhớ đến hắn, là cô liền nước mắt ra nhanh.

Còn có trên tay anh là bó hoa ban sáng, có phải hay không bó hoa này?

- Chào anh, thư ký Mộ.

- Cô đã khỏe hẳn chưa? Ban sáng là...tôi thấy cô ngất trên sảnh nên đưa cô đến đây, sau rời đi cũng chưa có biết cô tình trạng thế nào.

Trong thần trí thầm nhủ, là anh ta đang muốn kể công sao? Sau khi mất đứa con này, cô tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng hay hoài ơn một ai nữa, phải che chắn bảo vệ bản thân mới thể tồn tại, đây là điều đáng lẽ rất lâu cô phải hiểu.

Thực ra, người hãi hùng đưa cô đến là Tích Lãng.

Anh đã rất lo lắng, nhưng lại ép buộc Mộ Phi nói lời không đúng.

- Hoa này, trên bàn của cô, tôi nghĩ sẽ giúp ích tinh thần gì đó cho cô.

Trong phòng hiện tại đã không còn ai, Tuệ Mẫn Mễ sau khi thấy Mộ Phi vào phòng thì đã rời khỏi.

Lục Nan Hy cụp mắt thở dài, nhìn Mộ Phi với ánh mắt khó hiểu, giọng điệu không nhanh không chậm nhưng làm đối phương tò mò cô đang nghĩ cái gì.

- Anh vì sao đối tốt tôi như vậy? Tôi với anh không hề có mối quan hệ nào, nhưng nhìn lại toàn bộ lời nói anh từ lúc bước vào, khiến tôi có thể hiểu lầm là, anh đang tương tư tôi mà lo lắng.

Cô nói ra không chút kiêng dè, nhưng là gắt gao nhìn vào mắt anh, chỉ có chờ xem anh phản ứng, đối cô sự này chỉ là thường tình, hỏi hoạch tẹch ra như vậy cũng không vấn đề gì.

- Chuyện này quan trọng sao? Ý chính ở đây, cô hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, chủ....Tích thị cần cô, đều từ công tư phân minh, nên vấn đề này cô yên tâm. Chỉ là tôi cùng coi không quan hệ cho nên tôi phản ứng như nãy thì đúng là có hơi khó hiểu.

Tích thị cần cô?

Chẳng phải cô cũng định muốn nói là cô muốn từ chức? Không hiểu sao, lời nói chẳng thể nào phát ra được. Cô còn lưu luyến cái gì ở nơi đó? Vì lời này cỏn con mà mềm lòng, hay nhớ thương người đàn ông đã nỡ tay ác độc diệt sinh con cô?

Lương tâm cô nằm ở đâu? Không thấy cắn rứt sao? Con cô đã làm nên tội tình, sao có thể ra đi khi chưa mang hình hài đâu.

Chưa nghĩ thấu đáo, nước mắt ấm nóng đã tràn ra khỏi hốc mắt đỏ hoe sưng tấy, điều này minh chứng cô đã khóc rất nhiều lần.

Mộ Phi lúng túng, nghĩ ra, có lẽ cô muốn không gian riêng cho nên yên tĩnh đặt bó hoa lên đầu giường, sau không một lời nào bỏ đi. Ra đến cửa liền đánh cuộc gọi đi.

- Chủ nhân, nhìn thể trạng hồng hào nhưng tinh thần thì giảm sút, có thể mau chóng nổi nóng.

Nguyên lai, anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Làm sao có thể an ủi Nan Hy, cho cô bình ổn đây?

- Mọi người lại đây, tôi có tin mới, nóng hổi, vừa thổi vừa nghe này.

Khai Tâm Giao là nam nhân không ra nam nhân mà nữ nhân cũng chẳng giống nữ nhân, có thể nói là *Bisexual. Mang nhiệm vụ cao cả trên người là cái loa phóng đại thông tin của toàn công ty.

- Mị nói cho nghe nè, hồi nãy nha, tôi thấy *người đàn ông kim cương tầng 55, vẻ mặt chưa bao giờ biến hoa nhưng là chính mắt tôi nha, chính mắt tôi, không phải ai khác đâu...

Còn chưa nói hết đã bị đám đông vồ dập khó chịu.

- Có định nói hay không? Giám đốc làm sao?

- Cái ông này, nói mau lên xem nàoooo.....

- Ông nào ở đây? Giận nghỉ kể!!!

Giây sau, nũng nịu.

- Thôi! Kể nè, chuyện là vầy, anh ý, hmm anh ý đã bế nhân viên mới bị ngất xỉu ở sảnh lớn đến bệnh viện.

- Nữ nhân may mắn nào vậy? Điều tra danh tính xem nào, mặt mũi kiểu nào?

- Còn điều quan trọng hơn, anh ý đó, vẻ mặt rất sợ hãi, nói chung biến hoá dữ dội lắm, mị nghĩ có quen biết.

Có một bà thím nhảy vào chen ngang.

- Nói càn, thử hỏi xem, có người ngất trước mặt mấy người, mấy người có biến hoá cảm xúc sợ hãi hay không? Có chân tay không yên không?

Lại ý kiến khác từ đám đông, như cơn sóng không bao giờ yên ả~~

- Đó là ai, không phải người bình thường, mà là nam nhân vô cảm, giám đốc chúng ta tuyệt không phải nhân bình thường.

- Mấy người này, tin của người ta là tin hot nha, sao cứ làm tuột most hoài vậy hả?

- Tôi biết bình thường giám đốc không có thói quen đi dò khắp nơi công ty nhưng mà ban sáng tôi có nghe nói ban Khai Thác và Sáng Tạo bị mắng cho một trận, may rủi giám đốc thấy họ đang rảnh rang ngồi chơi xơi nước đó.

- Mấy người này thông tin nhanh thật, tôi còn chưa có biết kịp, thôi giải tán đi....

- GIẢI TÁN MỌI NGƯỜI ƠI!!! GIÁM ĐỐC MỜI MỊ LÊN PHÒNG RIÊNG CHẮC...bà chết chứ sống gì nổi...tuấn diễm quá aa.....

"Tích Lãng: *nổi da gà nhẹ* Au, có phải nữ nhân nào xinh đẹp dung mạo tương tư nghĩ đến tôi không?"

"Au: ờ...ừm...hmm nữ nhân này... à...rất đẹp đó, thần tiên tỉ tỉ chứ chẳng đùa, đợi có thời gian sẽ cho cậu ra mắt." Ha....ha....ha...

- Lục tiểu thư, đến giờ tiêm thuốc.

Y tá đẩy xe thuốc gần tới, để mắt thùng rác cá nhân hơi cộm lên bó hoa bị đè nát thì nhíu mày nhưng mau chóng rời mắt. Hễ nghe đến mùi băng gạc Nan Hy liền muốn nôn. Đưa tay che nửa mắt, đưa tay về phía trước vô cùng đau khổ, nhưng nếu không tiêm đều đặn thì cô chẳng lấy lại sức nhanh được, phải tập tính hợp tác.

Y tá cũng không ngờ cô lại ngoan ngoãn cho tiêm như hiện tại, chẳng lẽ cô đã suy nghĩ lại rồi?

- Cho tôi hỏi một chút, bác sĩ Ưu còn làm việc không?

- À.. tôi quên mất, Ưu trưởng bối nhắn lại với cô, năm hay mười phút nữa sẽ đến khám lại một lần nữa.

Mũi tiêm vừa đưa đến da thịt mềm mại, theo quán tính, cô răng cắn chặt, mắt tự động cụp lại, tay kia cũng che chặt mắt không chỗ hở. Đôi khi còn truyền đến tiếng rên đau nhẹ làm y tá là nữ nhân, cô cũng không kìm lòng mà tiêm cho nhanh.

Chợt cơn quặn đau không hiểu nguyên do chiếm lấy hoàn toàn cơ thể, đầu óc quay cuồng khiến cô rên rỉ, thở dốc.

"Tích Lãng..."

Trước mắt là một tiên cảnh, ở đó chỉ có ba chúng ta.

Duy chỉ ba chúng ta.

"Mẹ...."

Là một tiểu hài tử, chạy đến ôm chân Lục Nan Hy, cô nhìn xuống, mềm mềm như cục bột, trắng nõn nà, miệng cười xinh đẹp khiến người khác cũng vô thức cười theo.

Phía sau cô, một nam nhân ôm tới, là Tích Lãng, hắn đang cười, cười thật lòng, vòng tay ôm eo cô rất chặt, như thể chẳng bao giờ rời xa nữa, chẳng bao giờ rời xa nữa....

Chẳng thể rời xa...

Không cho rời xa...

- Lục tiểu thư.... cô....Lục tiểu thư..... bác sĩ.....bác sĩ....

"Tít....tít...."

"Tích Lãng... anh q...uay lại đ...âyy....ở bên là đủ...có hiệu lực bao lâu? Nói em nghe đi..."