Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 5: Công việc nhẹ nhàng




- Hiện tại, tôi có một công việc rất nhẹ nhàng có hơi nặng trọng trách, lương tuỳ cô định lượng. Cô có làm không?

Cô nghe qua, có chút chần chừ cùng nghi ngờ, ai đời làm việc nhẹ lại lương cao? Còn có hắn nói nặng trọng trách, vậy rốt cuộc là cái gì? Lương cô được quyền định lượng, giấc mơ đẹp đối với cô sao?

Anh nhìn dáng vẻ cô, liền đọc được suy nghĩ của cô, liền nhuếch mép cười tươi sáng vì biết rằng cô sẽ không từ chối dù bất cứ giá nào, dù sao nếu cô mà thật sự từ chối thì anh nhất định phải thuyết phục hay cưỡng chế cô đồng ý bằng mọi cách vì việc này chỉ có cô mới có thể làm được. Chỉ có cô mới có thể giúp Lăng gia đang nằm trong tay tử thần.

- Thế nào? Nếu cô không đồng ý thì tôi...

Anh liếc mắt nguy hiểm làm cô sợ sệt mà xua tay ngăn cản lại. Hắn đoán được xác suất cô đồng ý sẽ cao hơn, nhưng không hiểu cô đang lưỡng lự điều gì.

- Khoan đã...tôi còn chưa nói gì. Để tôi suy nghĩ đã.

- Tôi không có nhiều thời gian đâu, tôi...

Cô liễm hạ mắt đẹp, gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn cùng hắn lên xe rời đi. Mọi người xung quanh đã tản ra từ lâu khi không thấy cô bị làm sao, nên đường đã thông thoáng xe trở lại.

Anh vẫn chưa tin được vào mắt mình, vẫn luôn nhìn vào gương chiếu hậu, anh chỉ là thuận tiện dạo chơi một vòng cho khuây khoả nhưng không ngờ lại mang về cho Lăng gia một chiến lợi phẩm lớn như vậy.

- Cô tên gì? Cô có vẻ sống ở khu này nhỉ?

Cô nhướng máy, chỉnh sửa tư thế ngồi của bản thân thực nghiêm túc, cô từ lúc lên xe đến giờ, cô căng thẳng mà nắm chặt tay giỏ xách mà siết chặt, tay đầy mồ hôi khiến cô cứ mãi phải thổi mát vào tay cho dịu đi sự hồi hộp. Cô căng dặn bản thân, cô sắp có công việc tốt, tốt nhất cô nên thể hiện cho tốt, như thế mới giúp cô lương cao.

Cô lần đầu ngồi trong chiếc xe sang trọng như vậy, cứ lác mắt mà nhìn xung quanh, hiếu kỳ mà ngó nguậy mọi ngóc ngách của xe, cũng không dám làm trầy xước chỗ nào nên cô để giỏ lên cả đùi mình vì cô có nhịn ăn uống cả đời cũng chẳng đủ tiền để đền cho người ta.

Bỗng dưng nghe anh hỏi như thế cô cũng thuận miệng đáp.

- Lục Nan Hy. Đúng, tôi sống ở khu này cùng với bà và mẹ tôi.

Trả lời xong, cô mới cảm thấy không ổn mà nhăn mày mặt thành một đường, cô đúng là lanh mồm, người ta đâu có hỏi cô sống với ai. Là cô tự chui đầu vào rọ, nếu chẳng may hắn là người xấu thì cô chính là tội đồ hại chính bà và mẹ của mình.

Chưa kịp phòng bị, thân xe quay 60 độ, rẽ vào sân lớn Lăng gia, cô theo đà ngã xuống nệm êm, bộ dáng chật vật hết chỗ nói, anh mở cửa mời cô, cô mới ngượng ngùng làm như cú ngã vừa rồi chưa có xảy ra, cẩn trọng mà bước khỏi xe khiến khoé môi anh giật giật nhưng lại không dám cười vì trên xe anh rõ ràng nhìn thấy cô hồi hộp lộ rõ, muốn cô thực sự thoải mái tuyệt đối.

Cô đã bị chói mắt bởi dinh thự nguy nga trắng tinh khôi ở kia, khoảng sân lát đá hoa cùng sỏi rộng lớn gần trăm dặm, có lẽ nhà cô chưa bằng một góc của cái sân này đâu, còn nữa phía xa còn đậu dàn xe hơi khủng khiếp như BMW, Bugetti, Auston, Meredes- Benz, Ferari, Audi, Maybach,...

Cô há hốc, quá ư là sang trọng nhưng cũng rất phung phí. Có lẽ xe đó chắc hẳn cả đời cô cũng sẽ không có cơ hội đụng tới. Nhìn chúng cô ngay cả cái bánh xe không biết có đủ để mua hay không!

Trên đỉnh dinh thự có kỵ sĩ ngựa dũng mãnh, đây chắc hẳn là kiến trúc Phương Tây, vì ở Mỹ cô đi tới đâu cũng đều thấy dạng thế này.

Cô đang nhìn ngắm mọi thứ xa xỉ mà có trong mơ cô cũng không dám mơ tới thì có một ông lão cũng là một thân tây trang, từ tốn đi đến gần cô nhưng cô cứ mãi làm việc của cô nên không biết ông ta tới gần.

- Tiểu thư, phu nhân đang đợi tiểu thư bên trong, đừng chậm trễ.

Cô dời chú ý đi, con ngươi cũng trở lại bình thường mà phản ứng lời ông gọi cô. Cô xoay người nhìn thẳng ông, ông có chút kinh ngạc và vui mừng vì cứ tưởng Lăng tiểu thư của ông đã tự động trở lại nhưng đối mặt với ông, một cô gái mềm yếu, xa lạ trong hơi thở thì ông liền thấy sự khác biệt. Ông gương mặt đã trở lại bình thường, không còn kinh hỉ như lúc nãy khiến cô có áp lực vô hình mà đi cùng ông.

Bước chân vào dinh thự, cảm giác yên ắng khiến cô rùng mình. Ông lão đặt xuống chân cô một chiếc dép bông, cô liền biết là dép đi trong nhà nên xỏ chân vào ngay không mất thời gian. Cô một mực đi theo ông sát phía sau vì cô sợ nơi to lớn thế này nếu cô lơ là mất dấu thì chỉ có đi lạc.

Cô không biết bản thân có làm quá vấn đề không nhưng điều cô sợ là sự thật!

Toàn bộ bên trong dinh thự đều được dát ngọc thạch trắng, sáng loáng, bốn bề sáng đến khó tưởng. Đặt nhiều thảm lông mềm dưới chân, kiến trúc Phương Tây vào trong nhà mới rõ rệt nhất. Sự tôn quý hằng rõ.

Cô cứ thầm xuýt xoa suốt, cứ mãi nghĩ ngợi "Khi nào bản thân mới đạt đến cảnh giới có được những thứ này nhỉ?"

Cô được đưa vào một phòng lớn, mở cửa mộc ra, bên trong đã tràn ra mùi lan thơm ngát, khiến cô có chút bình tĩnh lại hơn mà bước vào. Cô nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên, tay ôm chú thỏ trắng mà vuốt ve, gương mặt rất xinh đẹp nhưng lại nhăn nheo hết cả rồi, dù sao nét đẹp cũng không mất.

Mọi thứ từ xương tuỷ đều bốc ra cho cô thấy một chữ: Quý tộc.

- Cô ngồi đi!

Cánh cửa phía sau cô đóng lại, mang theo tâm tư nặng nề của cô, cô có chút quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa thêu phượng rồi ngước trở lại, nghe giọng nói mềm mại như nhung đó mới ép nép mà ngồi xuống ghế sopha. Quả thực đây là ghế êm ái nhất mà cô từ lúc sinh ra đến giờ mới được ngồi. Nó được bọc nhung đỏ kéo dài tới chân, lớp nhung ngắn tạo cho cô cảm giác mềm mại dễ chịu vô cùng.

- Cô tên gì?

- Tôi tên Lục Nan Hy.

Bà cười nhẹ một cái từ tốn, cầm tách trà hoa cúc đưa lên miệng.

- Cô có biết công việc của cô hiện tại chưa?

Cô nhíu mày, đã có ai bảo cho cô đâu mà biết! Cô lắc đầu, bà vẫn cười, ngoắc tay một cái, cái tên Tiểu A gì đấy đã xuất hiện cùng giấy tờ rườm rà đặt trước mặt cô.

Cô tò mò mà cầm lên vừa đọc vừa nghe Tiểu A trình bày, lời nói trôi chảy mà nhiều vô số kể làm cô có chút thán phục, hắn quả là làm việc rất có chuyên nghiệp.

- Tiểu thư của chúng tôi, Lăng Khấu Thiên, đã một tuần trước bỏ trốn, đến nay vẫn chưa xác định được đang ở nơi nào, vì gấp gáp, với lại chính sự quan trọng nên chúng tôi muốn có sự hỗ trợ của cô, mọi điều, đều có trong hợp đồng. Công việc này đối với cô mà nói không phải nặng nhọc hay uỷ khuất. Chỉ là cô sẽ đóng vai Lăng Khấu Thiên mà kết hôn giao với Tích gia - Tích Lãng, cô chỉ cần cho rằng cô chỉ nghỉ dưỡng 1 năm rồi lại trở lại như ban đầu khi chúng tôi tìm được tiểu thư Lăng Khấu Thiên. Cô và cô ấy có ngoại hình giống nhau nên cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, còn mọi việc rắc rối xảy ra ngoài ý muốn thì cứ để chúng tôi lo liệu, việc của cô chỉ có diễn làm sao cho thực giống tiểu thư Lăng Khấu Thiên thì tiền liền thuộc về cô. Chưa kể còn....

Cô nghe qua, kể cả kết hợp đọc thật kỹ hợp đồng, ngày càng mắt mở to. Đầu óc cô "bang bang..." cả lên. Đây là công việc cái quái gì? Làm sao dễ dàng như anh ta nói đâu? Tôi trong đầu khăng khăng quyết định, chắc sẽ không đồng ý đâu, công việc này thực sự rất mạo hiểm. Cô là có xem tin tức nha! Báo chí rần rần như vậy, cô không biết cũng là quả dở tệ. Tập đoàn Tích thị là cô biết, tập đoàn đứng đầu thương giới hiện nay, hô phong hoán vũ quyền lực nhất Trung Quốc. Chỉ tiêu hàng tháng kiếm được không dưới tỷ vạn, cổ phiếu cũng cắt đứt cả tập đoàn khác, luôn luôn tăng vọt đứng đầu trong giới chứng khoán. Cổ đông muốn góp vào Tích thị không thiếu, chỉ là không dễ có nhiều tiền đã có thể góp cổ phần.

Quá mạo hiểm! Cô thực sự không dám đụng đến.

Cô chắc chắn bản thân không có khiếu làm diễn viên chút nào. Cái gì giả thì sẽ có ngày phải bại lộ, đến lúc đó hậu quả thế nào, một nữ nhân nhỏ bé trói gà không chặt, địa vị càng không cần nhắc đến thì sao gánh nổi hậu quả đây?

Cô như vậy chẳng phải là bản thân tự đào cho mình cái hang để tự vẫn sao?