Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 43: Một chút tin tức Lăng Khấu Thiên




- Tiểu A, Lăng Thanh vừa thông báo, phát hiện một người hệt như Lăng Khấu Thiên ở Pháp, xem xem, con bé có phải không? Mau đi xem sao.

Tiểu A nhíu mày, là nghĩ đến vừa tiễn cô ở sân bay đi Pháp, có phải thám tử tư nhìn ngay cô hay không đây? Dù sao anh cũng vẫn xoay lưng đi xem cho rõ, dù chuyện thế nào cũng vui vẻ chấp nhận.

Nhấc máy, đánh cuộc gọi đến Lăng Thanh, thay vào đó Lăng Mạc lại trả lời, giọng điệu hai người vô cùng vui mừng xen lẫn vội vã, nói như muốn cuốn lưỡi vào nhau. Nhưng nhìn Lăng Thanh, có vẻ vừa vui vừa buồn thì đúng hơn.

- Tiểu A, thực sự là Lăng Khấu Thiên rồi, em ấy đang len lén mua đồ ở cửa hàng tiện lợi Vincé I. Không nhầm rồi, nhưng chỉ là tấm ảnh mơ hồ, thám tử tư lại lỡ mất dấu, nhưng đây cũng là manh mối lớn rồi.

Tiểu A nghe qua ngạc nhiên, là trùng hợp vậy sao? Anh vẻ mặt cũng có chút thoáng buồn y như Lăng Thanh. Có vẻ thời gian qua giúp đỡ hỗ trợ cô, ít nhất cũng mến một chút, nay thời gian tìm thấy Lăng Khấu Thiên sớm hơn dự kiến làm anh cảm thấy hụt hẫng một phen. Là trước đó còn thầm chuẩn bị thêm hợp đồng để tăng hạn kì của cô vì nghĩ sẽ chẳng thể tìm được Lăng Khấu Thiên đâu.

- Được, tôi sẽ đến Lăng thị ngay lập tức.

Cô theo sau Mộ Phi. Vào khách sạn nơi nghỉ của Tích Lãng. Hắn bận việc đã đi trước rồi, chỉ còn cô cùng hành lý cần sắp xếp lại. Sau khi vào phòng, Mộ Phi cũng rời đi.

Là cô nhìn ra khách sạn này quá sang trọng đi, khiến không dám đặt chân vào vì sợ làm bẩn nền nhà bóng loáng. Chắc hẳn rất đắt đỏ nhưng lại là rất đắt khách, phòng nào cũng đầy. Cô có chút ngại ngùng vì sợ nhìn bản thân bề ngoài quê mùa không phù hợp với nơi như thế này.

Lục Nan Hy lắc đầu, đem đồ đạc ra mà treo vào móc gọn gàng, nhìn vest bên cạnh, là tầm 5 đến 6 bộ đấy nhưng toàn là đen một loạt. Cô thắc mắc, hắn mua đắt như vậy lãng phí tiền mà chỉ mua một màu thế này nhàm chán, rốt cuộc sẽ không bao giờ hiểu được những người có tiền, tiêu tiền kỳ lạ đến thế nào.

Còn vali thì đặt ở góc phòng, thở phào một cái, ngã ngào ra nệm mà thiếp đi ngay lập tức vì cô cảm nhận được lưng bản thân như sắp gãy làm hai rồi. Suốt 26 tiếng không có chợp mắt, lại không có chút buồn ngủ càng khiến cô thấy kỳ lạ nhưng khi vừa đặt đầu xuống gối thì liền ngủ ngay lập tức.

Lăng Mạc bày ra bàn lớn rất nhiều tấm ảnh chụp dính Lăng Khấu Thiên, rất mờ nhưng có thể nhận ra được là cô. Trong ảnh, cô đội chiếc mũ lưỡi trai che gần hết nửa mặt, vận đồ bình thường không có gì khác biệt người khác nhưng là những người đã từng tiếp xúc qua thì sẽ liền nhận ra ngay cô vì có tật rất lạ, cách biệt người khác là khi xoã tóc, thích đặt tóc phân nửa trong áo, phân nửa ở ngoài mà buộc lên một chút. Chính Tiểu A cũng có hỏi qua, vì sao lại thích như vậy, cô cứ điềm nhiên cười tươi, nói là nhìn rất cool ngầu với đẹp nhưng ai cũng không hiểu đẹp cái chỗ nào.

Là Lăng Khấu Thiên đơn giản là vì buộc tóc cao nhưng cô lại lười, buộc hai vòng liền buông ra, khi tóc phân nửa rớt ra, Lăng Khấu Thiên cũng không để ý mà sửa lại. Là vì nhiều người hỏi nên muốn đùa một phen gây tiếng cười.

- Phải hai ngày sau mới có vé bay đến Pháp.

Tiểu A trầm ngâm, nói lớn rồi lại tiếp tục nhìn kỹ từng bức ảnh. Ban nãy trên xe, là anh có hy vọng, đó là chụp lúc Lục Nan Hy ra khỏi sân bay đi. Sẽ lại mờ mịt về Lăng Khấu Thiên nhưng không, thực sự là cô thật.

Tiểu A thở dài một cái, nhìn đến Lăng Thanh ủ rũ ở kia, cũng hiểu được phần nào tâm tư. Anh không nói lời nào, khi Lăng Mạc ra khỏi mới đi đến vỗ vai Lăng Thanh, như hai người bạn thân thiết vô cùng, ngồi xuống bên cạnh đó.

- Tớ còn không biết cậu nghĩ gì sao? Là cậu thích cô ấy rồi đúng không?

Lăng Thanh không đổi tư thế, nhìn vào khoảng không vô định. Thật là buồn cười, có người anh trai nào mà tìm được em gái mất tích lại không vui vẻ đâu?

- Thằng nhóc này, hôm nay biết buồn rồi?

Tiểu A mạnh mẽ cười lớn, cặp cổ Lăng Thanh, quật mạnh làm anh không muốn để ý cũng khó.

- Tôi cũng là con người, sao lại không biết buồn vui? Buông ra....cái tên này...cho cậu biết tay...

Rồi, hai người cùng xông vào đấu đá nhau quyết không thua như hai tiểu hài tử năng động năng nổ. Trong lòng cả hai tự biết được, là rất lâu rồi mới được cảm giác vui vẻ như vậy.

Là nhìn cảnh tượng rất buồn cười, hai nam nhân tuấn tú, cương nghị bao giờ biến đâu mất rồi -.-

Tần Tang vừa đẩy cửa, nghe ngay tiếng ồn ào cùng tiếng thụi đấm, va chạm chói tai. Hớt hải nhìn vào, đến cô thường ngày là nghiêm túc lại không chịu nổi cảnh này, khoé miệng giật giật, tay cầm văn kiện che lại nửa mặt.

3h.

Lục Nan Hy cảm giác có người đang ôm chầm phía sau, cô nhíu mày, thấp thỏm lo sợ, lại còn mùi rượu nồng nặc, thầm mở mắt, lim dim nhìn ra được là Tích Lãng, mắt nhắm chặt, tay mạnh mẽ ôm ngang eo cô. Cô cố vùng khỏi thực nhẹ nhàng nhưng là bất khả kháng.

- Tích Lãng..... anh....có nghe em nói?

Cô chỉ muốn thử hắn có nghe hay không thôi. Nhưng đúng là hắn vẫn thở đều đều, không hay không biết. Mặc cô cứ nhẹ gọi từng đợt như vậy.

Cô yên tâm một chút, cả gan hơn ngày thường, hôn lên má hắn thật chậm rãi. Là tay hắn đặt eo cô không có dời hay biết gì, thở phào, cô cười nhẹ một cái.

Lại hôn bên má còn lại, tay chạm từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú không thể cưỡng. Tay còn lại ôm lấy hắn, siết chặt, cũng không muốn buông. Cô bỗng dưng có linh cảm không tốt. Càng sợ hãi ôm trong lo lắng.

Lát sau lại nhẹ hôn lên môi hắn, mắt hắn, mũi hắn. Cô muốn hắn nơi nào cô cũng hôn qua, nơi nào cũng có môi cô lướt qua. Bỗng bật cười ngây ngô như đứa con nít, là cảm thấy bản thân biến thái quá mức. Dù biết hắn không có hay biết nhưng cô vẫn trông chừng hắn xem hắn có nhất cử nhất động hay không? Có lẽ quen rồi, quen hắn nhạy, hắn mắng, bài xích.

Cô thiết nghĩ, Tích Lãng khi ngủ, ngoan như vậy, cả gương mặt tuấn dật kia cũng không còn lãnh đạm, hiền hoà hơn rất nhiều. Là cô trước đó nghĩ sai. Cô nhớ hắn nói tuần trăng mật, dù là cha hắn bắt buộc nhưng cô cũng không có lý do nào buồn bã mà ngược lại, cô cười ngọt ngào không che dấu.

Không cần hắn làm gì nhiều, ở bên hắn tự giác cô tim đập, hồi hộp, không thể diễn tả, vì không thể điều khiển được nhịp thở mà ngực phập phồng khó che dấu.

- Em thích anh.

Cô chỉ thích thôi, chắc không sao đâu?

"Em rất thích Nhật, là nơi rất thoải mái, rất thoải mái. Còn có thể ngắm hoa đào, rất xinh đẹp. Nhưng nay lại thấy, Pháp xinh đẹp hơn nhiều, xứ sở hạnh phúc mà, chỉ cần có anh; em liền thích. Liền cảm thấy nơi đó thoải mái ngay, thoải mái nhất luôn.

- Tiếc quá, chỉ có thể nói với anh lúc anh không biết gì.

Cô nắm chặt bàn tay đến ửng đỏ, lấy dũng khí nói ra điều cô sắp nói, mắt đặt đến khuôn mặt hắn không dời đi nơi khác, vẻ mặt trì trệ thấy rõ, sợ nếu hắn trong trạng thái tỉnh táo, nghe đến cô không phải Lăng Khấu Thiên thật sự thì sẽ như thế nào?

- Còn nữa, em luôn muốn nói với anh là em....

Lục Nan Hy im lặng một chút, không hề chớp mắt.

- Em thật sự là....ưm.....

Môi nặng nề bị chế trụ lại. Cô trợn mắt nhìn hắn trong gang tấc. Hắn mơ màng gặm môi cô, là nhẹ nhàng lạ thường. Tay đẩy gáy cô để nụ hôn sâu hơn.

Mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc lan toả trong khuôn miệng làm cô ho khan, hắn liền buông mà ôm chặt cô, đặt cô dựa vào vai hắn.

- Không cần nói nữa.

Ý là hắn đã hiểu tâm tư của cô. Từ nãy đến giờ hắn nghe cô nói rõ mồn một. Không phải hắn đã từng nói, hắn càng uống nhiều rượu thì hắn càng tỉnh táo đến lạ thường. Nghe cô nói một loạt như vậy, hắn hiểu ra cô không có chán ghét, là hắn từ đầu đến cuối hiểu sai hết thảy, là Mộ Phi đáng chết, đáng lẽ ngày mai nên trừng phạt một trận.

"Mộ Phi: Chủ nhân, tôi không có lỗi mà, báo oan a, báo oan~~"

Lạ thật, hắn bao nhiêu thứ phức tạp trên đời, hiểu rõ mồn một như trở lòng bàn tay, vậy mà tâm tư nhỏ của một nữ nhân lại không nắm được, ngược lại còn mù mịt thấy rõ.

Cô hiểu được hắn lời, gương mặt đỏ ửng, tim càng đập mạnh. Ngượng ngùng mà vùi mặt vào ngực hắn, không muốn hắn nhìn thấy cô mặt, tay ban nãy mãnh liệt ôm hắn cũng buông khỏi.

- Là em biến thái vẫn hoàn biến thái, tôi tự biết bản thân xinh đẹp nhưng không ngờ em lại không nhịn được mà hôn trộm tôi. Bắt trộm em lần thứ mấy rồi nhỉ?

Cô ngượng hoá giận, nhõng nhẽo nữ nhân ập đến, khóc hụ hụ hụ. Hắn mỉm cười, vuốt dọc lưng cô an ủi làm cô càng khóc lớn. Cô cũng không ngờ bản thân lại như vậy nhưng do hắn an ủi nên cô không thể dừng khóc mà càng khóc lớn.

"Khụ...khụ...." Lăng Thanh giật mình, cả Tiểu A cũng bị đình lại các hoạt động hiện tại, nhìn lại, áo Lăng Thanh khoác cùng áo sơmi của Tiểu A đều bị nhăn nhúm. Tay Tiểu A đang định đánh xuống thì Tần Tang hoảng hốt, ho khan một tiếng.

Cả hai giật nảy ra, nhìn lại mặt mũi ai cũng bằm tím. Lúc đầu là đùa giỡn nhưng sau lại là nổi điên đánh thật.

Tần Tang mau chóng cầm lấy khăn giấy lọc ướt, mang đến lau cho Lăng Thanh, sau cũng đưa một miếng cho Tiểu A, anh lại không nhận lấy, đi ngang qua Tần Tang. cô cũng không để ý nhiều, chỉ có tay vừa chạm đến mặt Lăng Thanh thì liền bị anh giật lấy khăn mà tự bản thân lau. Cô sớm đã quen, cho nên cũng không buồn bã gì mấy, thản nhiên như không.

Bà Lăng vui mừng khôn xiết, cứ chạy đi chạy lại bảo hầu nhân tối đến làm bửa ăn thịnh soạn hơn ngày thường một chút ăn mừng vì bà đã phải rất hao tâm tổn tứ, buồn phiền để tìm con gái của bà. Nay tìm thấy, lý do gì không vui đâu.

Ông Lăng cũng được gọi về, cả Lăng Mạc cũng về cùng nhưng chỉ có Lăng Thanh thì không trở về. Anh lại lủi thủi với công việc.

Tối đó, ông Lăng có ý muốn mời Nan Hy đến, nhờ Tiểu A, lúc này anh mới thông báo cô đã đi Pháp một hai ngày trước. Bà Lăng nghe vậy thở phào, thật sự bà cũng không muốn nhìn thấy cô, đâu có người mẹ nào chấp nhận cho nữ nhân xa lạ đến chăm sóc thay chồng của con mình đâu, đây lại là nam nhân tuyệt thế, anh tư phấn chấn, thần trí vô song.

- Tôi nói thật với ông, là Thiên Thiên nhà ta bất đắc dĩ suy nghĩ loạn mà bỏ đi, tôi thật không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện tốt vụt mất. Cơ hội chỉ đến một lần, nhất cử nhất động phải xem chừng cẩn thận. Là ông bà thông gia đang rất muốn cưới dâu rồi, không thể để vuột mất.

Bà nhìn ông Lăng đang kiên nhẫn nghe thì vui vẻ nói tiếp.

- Thế nguyên lai là hoàn cảnh Lăng thị lại tuột dốc, aizzz yaaa, không phải tôi nói ông làm việc không hiệu quả mà là chúng ta cần cơ hội này, chúng ta cần Tích thị cao cao tại thượng kia nhìn đến. Nói đến, cũng phải nói đến cơ bản....

- Bà sao lại vòng vo dài dòng, vào vấn đề chính đi.

Ông Lăng nghe đến Lăng thị thì không chịu nổi tính hoa hoè của nữ nhân, thêm mắm dặm muối cho vừa nghe được, ông nhíu mày, tỏ vẻ bản thân đang rất không kiên nhẫn.

Bà Lăng nhìn vậy, cũng không dám vòng vèo quanh co.

- Ý tôi rất rõ rồi, tôi không thích con bé ấy.

Lăng Mạc cũng vừa thay thường phục, xoắn tay áo đi xuống thì nghe bà nói lớn như vậy, cũng bình thường đi lướt qua.

- Mẹ bình thường cũng có ưa thích hay yêu mến xa gần ai, nay ghét người ta cũng là chuyện thường, không nói thì ba cũng biết, ánh mắt và cử chỉ mẹ thể hiện khi nhìn thấy cô ấy là quá rõ ràng, đúng hơn là...quá lộ liễu.

Lăng Mạc không bênh vực nói đỡ cô hay đứng về phía bà, mà là đứng ở giữa nói điều đúng đắn, công bằng.

Bà Lăng vừa nghe vậy, như mèo bị giẫm đuôi, tức giận quay sang nhìn Lăng Mạc thì anh đã đi một mạch ra khỏi hoa viên.

Cả ông Lăng cũng tắt TV, tay cầm theo một tạp báo, hướng lên phòng đi thẳng. Bà Lăng bị bỏ lại, lời nói không ai để ý thì tức điên, muốn nhảy cẫng làm loạn, vò đầu bức tóc khó chịu nhưng là nghĩ đến hình tượng, hầu nhân trong nhà khắp nơi, vì sào sáo nãy giờ mà có không ít chú ý, nay bà làm lớn thì không là chuyện hay lắm.

Thà bà thua thiệt còn hơn mất mặt.