Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 42: Tuần trăng mật




Gé Vincé E, Marseille.

- Tích Lãng, dự sự kiện lần này, vì lý do gì đó, nếu không anh sẽ không có mặt ở đây đúng không? Hiểu tính anh thế nào mà!!!

Nữ nhân cầm ipad mini bên tay cùng sấp văn kiện đầy giấy tờ, trên người vận lễ phục trang trọng diễm lệ sẻ rãnh ngực sâu tự tin tinh tế vừa đủ quyến rũ mọi ánh nhìn không quá khiếm nhã, dung nhan mỹ mạo sắc sảo, khoé mắt trái có nốt ruồi nhỏ đáng yêu thập phần.

Khoác vai Tích Lãng đang ngồi ở vị trí chủ trì giữa phòng họp lớn, cả người đổ lên vai rắn chắc, hắn khuôn mặt không chút biểu cảm, không thèm nhìn nữ nhân quấn lấy hắn, tỏ ra phiền phức ngay mặt tuấn tú.

- Ary, đừng chạm vào tôi tuỳ tiện ý muốn. Tôi đã có vợ.

Đưa tay mạnh mẽ quẳng tay cô.

Lâm Nhiệt Dụ giật mình, nhìn sâu vào mắt hắn. Chính miệng hắn thừa nhận? Thể hiện hắn rất coi trọng nữ nhân kia, là hắn thực tình yêu cưới rồi.

- Vậy sao? Lúc trước không chấp nhất sao? Hiện tại có ư? Từ khi nào anh nhỏ mọn như vậy hả? Khó khăn mới gặp anh một lần, nay lại như vậy, Lãng Lãng đáng ghét.

- Cô học đâu ra trò mèo của Ngô Kỳ Phong vậy hả?

Hắn một nước bỏ đi, hại Lâm Nhược Dụ chạy theo năn nỉ gãy lưỡi, sợ hắn sẽ bỏ về ngay lập tức. Là cô đang chọc tức hắn, hắn mà bỏ về như hôm trước thì chính Cô phải là người bay theo mà mang hắn trở lại, nếu không sẽ trở thành tội đồ của nhân loại a~~

Lâm Nhược Dụ một mặt hốt hoảng.

- Tích Lãng, anh đừng như vậy đối nữ nhân như em mới đúng, anh như vậy không thích em liền không làm mà, thề, em thề này...đứng lại đi...

Đi đến nửa đường, hắn vô tình gặp Liên Lâm vừa nhìn thấy hắn anh tuấn thân ảnh sừng sững trước mắt liền sợ hãi nhanh chóng xoay người chạy trốn, hắn cũng không có tâm trạng để ý nhưng là dừng bước một chút làm Lâm Nhược Dụ đuổi kịp.

Cô vỗ vai Tích Lãng, thở phì phò, hít sâu một hơi lấy sức nói tiếp nhưng vẫn quấn lấy như thường lệ, không xem lại lời nói ban nãy.

- Là cô ta vẫn còn tương tư anh đó, thế nào? Dạo này được Auth để ý cho nên trang diện một chút, xinh đẹp hơn nhiều, vậy anh có thay đổi suy nghĩ...

- Cô...muốn tôi cắt lưỡi cô không? Hay đá khỏi Tích thị?

- Không có, tuyệt đối không. Em biết anh không tàn nhẫn như vậy mà, ha ha. Một bước thành công, ha ha, chúng ta mã đáo thành công nha...ha ha cùng nhau...ha ha...

Không còn dám ở lại nữa, vừa lùi vừa nhìn Tích Lãng mặt mày u ám, hại sau lưng bồn cây tránh không kịp, tính trượt chân thì lại nhanh chóng đỡ kịp bản thân nên không có làm mất mặt. Mặt mày xinh đẹp tái xanh tái mét biến mất.

Hắn phiền phức, là do Lâm Nhược Dụ đối hắn không tý nghiêm túc cho nên ai trong công ty cũng thầm bàn tán cô lên giường hắn chắc chắn có, thấy rõ không công bằng ở chuyện đối xử nhân sự.

Nhớ lại, nhìn cô, trong tâm trí hắn lại xuất hiện hình ảnh Lục Nan Hy như mèo rụt đuôi trước hắn, hoàn toàn khác biệt Lâm Nhược Dụ. Hắn vô thức lấy điện thoại, tay nhấn gọi ngay Cẩm Viên, là sợ hiện tại trời tối chắc hẳn ai cũng ngủ rồi nhưng vẫn muốn thử, ai ngờ, vẫn được nhắc máy.

- Chủ nhân, từ khi nghe người đi, phu nhân cứ tốn sức ngồi ngoài vườn nhìn cổng lớn chờ đến tối mịch, mắt mở không lên mới chịu trở về giường.

Nghe giọng hầu nhân có vẻ muốn khóc, nức nở trong điện thoại làm hắn nóng lòng. Một mặt nhăn nhó, một mặt gấp gáp. Mộ Phi từ bên trong ra đi đến, vừa định mở miệng thông báo hắn buổi họp bắt đầu, đây là buổi họp cổ đông rất quan trọng, Mộ Phi không dám sơ suất, nay nghe lời hắn nói, anh nổi tiếng lãnh đạm cũng phải hoảng hốt.

- Mau đặt vé máy bay trở về ngay.

- Tích tổng, có gì hiểu lầm không? Chúng ta đang...

- Mau đi, cấm nhiều lời.

Mộ Phi dù vậy vẫn nghe theo lời chủ tử bảo, liền cầm ipad tra thời gian vé, nhận thấy không có vé hôm nay mà dời hôm sau, đưa qua hắn, hắn mày kiếm nhăn lại một đường xinh đẹp.

- Gọi phi cơ riêng đến.

- Tích tổng, gọi phi cơ riêng cũng cần thời gian...hay xem xét lại buổi họp thế nào được không?

- Có lẽ lời tôi không đủ giá trị nữa?

Hắn nhìn chằm chằm Mộ Phi, suy ngẫm nhìn khoảng không. Lâm Nhược Dụ căng thẳng nhìn mọi người, từ "mặt lớn mặt nhỏ" đại diện, cười một cái yêu kiều, đẫy đà ra ngoài. Vén lễ phục cao mà chạy đến bên hắn đứng ở hành lang dài vội vã, giày cao gót nện xuống gạch men trắng sang trọng "cạch...cạch..." đủ thấy sự khẩn cấp vội vã.

- Tích Lãng, là mọi người đang đợi anh, là bắt đầu thời gian chính họp rồi, đừng làm khó....

Warningg!!!

Cấp bách rồi, Tích Lãng chính là đang cần thời gian bình tĩnh lại, cảm giác dường như hắn không còn là hắn nữa, tại sao phải trở về liền? Hiện tại bị cái gì tác động? Hắn đã thực sự buông bỏ mà thích cô thật rồi?

Hắn nhất định không thể như vậy, liền một bước xoay người, trở lại phòng họp, kéo theo Lâm Nhược Dụ cùng Mộ Phi trán ướt đẫm mồ hôi.

- Không cần nữa, tôi lịch đều bỏ hết thảy, ở lại thêm 5 ngày.

Song song đó, vẫn lườm mắt cảnh cáo Mộ Phi, ý rằng nếu còn dám không nghe lời hắn lần sau thì đừng có trách.

Hả??

Cả hai phía sau đều như mới trải qua cơn mưa ngâu, nay lại đến nắng cực gắt, là chẳng hiểu hắn rốt cuộc thực tâm muốn ở lại hay là muốn trở về nhưng hiện tại việc họp quan trọng hơn cho nên không thắc mắc thêm, tránh mất thời giờ là vàng là bạc.

Tan họp.

Do tâm trạng bực bội không thôi, liền một mực đi thẳng không quay đầu ra khỏi công ty. Lên xe đến đón, một bước đến khách sạn nghỉ ngơi, ngoài ra không mở miệng nói một lời nào khác, cả Mộ Phi cũng bị bỏ lại, cấm vận đi theo hay xuất hiện trước mặt tránh phiền phức.

Mộ Phi là thắc mắc; làm sai điều gì mà hắn lại như vậy không muốn nhìn đến? Dù đi theo đã lâu nhưng hắn hỉ nộ vô thường vẫn là đoán không có ra.

Nan Hy nằm trên giường rảnh rỗi quá mức, nóng nẩy, bước ra sân thượng cũng không có mát hơn, âm thầm đi xuống hoa viên mà ngồi đấy hóng gió, cứ tiện mắt lại nhìn ra cửa như cũ đợi hắn; là vô thức. Đây là trong mắt hầu nhân cô đang đau khổ đợi chờ một thứ gì đó xa xôi, vì giận dỗi sự việc hồi chiều mà hiện tại không thể ngủ yên được.

Nhưng mà càng ngồi càng lạnh, hầu nhân thấy cô vẫn ngồi đó thì mang áo khoác dầy ra phủ khắp người, còn có mang trà gừng đun thần tốc.

Còn quản gia thì nói chuyện với hắn, cứ lo lắng vô cùng, là sợ cô bệnh, người đầu tiên tra cứu sẽ là bà, với lại nhìn cô nhỏ bé như vậy, gió thổi cũng muốn bay đi, vậy sao có thể chịu nỗi lạnh lẽo sương xuống như vậy, có nhiều hầu nhân khuyên can vẫn không chịu vào trong, làm ai nấy hú hồn hú vía một phen.

Hầu nhân nhỏ ngồi chồm hỗm bên cạnh, quay lên nhìn cô chu môi, vẻ mặt uỷ khuất.

"Uy, phu nhân, sương xuống người sẽ bệnh mất, xin người đó, vào trong đi mà... cả em cũng buồn ngủ lắm rồi, phu nhân còn thức thì sao em dám ngủ đâu...phu nhân mà bệnh thì chủ nhân sẽ lo lắm, phu nhân mau vào trong đi thôi, cô mà bệnh thì chủ nhân lo lắng lắm."

Hầu nhân nhỏ còn phụ đạo run rẩy nhẹ, cô là ai cũng biết, rất ngại làm phiền người khác, là hầu nhân nhỏ đánh trúng tâm lý, thực chất cô không có xem mình hơn mọi người, xem là phu nhân kiêu ngạo cho nên ai cũng đều rất mến yêu, ngoài mặt vui cười lễ phép, trong lòng càng thoải mái.

Cô nhìn thấy hầu nhân nhỏ run lẩy bẩy thì chớp mắt vài cái đi vào nhà. Hầu nhân nhỏ thở phào một cái, chạy theo phía sau lạch bạch trên nền đá men trắng tạo hình đường nét kim tự tháp.

Trở lại giường, dường như hóng gió man mát cho nên dễ đi vào giấc ngủ hơn, mới nằm xuống liền ngáp một cái, cảm giác dễ chịu rất nhiều. Nhìn cô nữ nhân nhỏ giữa gian phòng lớn, trống trãi vô cùng. Nỗi nhớ lấp đầy, tâm sự bay bổng ngổn ngang, là hắn mới không nhìn thấy một ngày trời.

Cô đơn, dù mí mắt mở không nổi nữa nhưng nước mắt lại chảy ra không ngừng được. Dù hắn ở gần bên chỉ có đay nghiến hành hạ nhưng ít nhất cô không có cảm giác, tối đến chỉ có một mình hoang vu, không ai nằm cạnh trống trải bên ngoài, trống rỗng bên trong.

Chợt, giữa một trời yên ắng, điện thoại cô reo liền mạch, có chút giật mình, nhanh chóng bắt máy không chần chừ.

- Muốn làm loạn sao hả?

Giọng nói bên tai làm Nan Hy khoé môi tự động cong lên. Dù không có mang thiện ý nhưng đủ làm cô vui vẻ. Cô có lẽ không nhận ra, từ lúc không còn gì cả, cô dần trở nên bị động, lệ thuộc.

- Em đâu có ý đó...

-Tôi sẽ ở lại 5 ngày, trong những ngày này, tôi mà còn nghe cô bỏ bữa hay thức khuya đến tối mịch thì cô không xong đâu.

Hắn giọng điệu xen lẫn tức giận làm cô ngày càng ấm áp, nước mắt chảy từ nãy giờ cũng không có ngừng, hít mũi vô thức, sợ hãi bịt lại âm loa của điện thoại nhưng là hắn đã nghe rồi, hắn biết cô đang khóc ở bên kia đầu dây. Hắn đay nghiến, bàn tay nắm chặt, nhìn bầu trời xanh ngoài kia thở dài.

Có chút xiêu lòng nhẹ.

- À...ba tôi la mắng, muốn tôi mang cô đi tuần trăng mật gì đó, chúng ta phải đóng kịch cho chuẩn, ngày mai sớm thu dọn hành lý, sẽ có người đón cô đến sân bay, đến đây.

Cô quên mất bản thân đang khóc lóc, buông tay ra, vui vẻ giọng điệu nghẹn ngào.

- Thật không? Là ba nói thật a?

- Là cô nghi ngờ tôi lời nói không còn tin tưởng được?

Tích Lãng liền một cái tắt cuộc gọi, miệng mắng lẩm bẩm mèo phiền mít ướt, còn cô vui vẻ đến độ quên hết thảy buồn bã. Chỉ một lòng một dạ nghĩ đến Pháp, quên cả việc buồn ngủ muốn chết, thức tỉnh. Chạy đi lục lọi quần áo bản thân mà mang bỏ vào vali. Là cô thấy vali chứa rất nhiều ảnh thẻ hay giấy tờ tuỳ thân, cô không biết cất ở chỗ nào, chỉ có nghĩ đơn giản là tìm một ngăn ẩn rồi nhét vào thực gọn là ok.

Là cô đã có nghĩ đến, đến lúc bị phát hiện thì làm sao? Có lúc nào đó bản thân sẽ bị hắn phát hiện không phải Lăng Khấu Thiên, cô rất tò mò, hắn sẽ thế nào đối cô? Nhưng hy vọng, hắn chừng nào không nhận ra, cô còn có cơ hội ở bên hắn chừng ấy.

Nhưng nghĩ lại, phải dùng visa và passport thế nào đây?

Nghĩ đến liền xanh mặt, Nan Hy nhấc điện thoại cầu cứu Tiểu A.

Tiểu A rốt cuộc không mắng cô tối khuya tối mịch làm phiền, mau chóng giải quyết giúp mọi thứ nhanh gọn. Cô khoái chí, chìa tay lên, búng tay một cái kêu lớn.

Trước khi vào sân bay, Nan Hy nhìn Tiểu A thật lâu, thật sự cô rất cảm kích nhưng cô biết Tiểu A chỉ làm vì trách nhiệm anh nên làm, nên cô cảm ơn vì ân công riêng thì có vấn đề không?

Quay đi không nói lời nào.

26 tiếng sau, đáp xuống sân bay, cô đúng là lần nào lên máy bay xuống cũng say sẩm mặt mày, nhớ lại lần đầu tiên, cả tiếp viên trực riêng bên cạnh vì quá nôn, thực thất vọng bản thân hết sức nói.

Nghĩ lại, đúng là hết chỗ nói, càng không nói đến tự tôn ở đâu. Là nữ nhân mà lại chạy theo nam nhân đến tận Pháp, mặt mũi xem như xong.

Đâu có phải nam nhân xa lạ, là chồng cô nha!!!

Vừa nhận ra liền Mộ Phi cùng hai nữ nhân bên cạnh, cô không còn tâm trạng nhìn đến cảnh ngoài kia nữa, ngoắc tay đến, phía sau có một nam nhân nghi hoặc đi đến xách vali, cô nhăn nhó kiên quyết không đưa, Mộ Phi liền chạy đến giải quyết, thực không chịu nổi cô ôm khư khư hành lý không buông như sợ người xấu lừa đảo.

Dẫn Nan Hy ra đến xe, cẩn thận cho cô uống nước trấn tỉnh, mở cửa thấy hắn yên vị bên trong, như liều thuốc an thần, không còn đau đầu nữa, mà thay bằng cảm giác lâng lâng không chân thật, Tích Lãng tay cầm tạp chí lật tới lật lui. Cô thừa biết hắn là không có chú tâm đọc sách, ý chính là muốn làm ngơ trước mặt, đã vậy cô liền nhảy lên xe, ôm chầm chầm lấy hắn, cứng nhắc người, trừng mắt, cũng không có kháng cự gì, mặc cô ôm lấy chỉ có gương mặt hắn là nguy hiểm nhìn vào mắt cô đánh đổ sự tự tin, miễn nhiễm sự mạnh mẽ trào dâng.

- Tôi đã nói là...

- Anh...em mang tâm trạng buồn bã khi anh đi...gặp lại anh cũng không cho vợ mình một cái ôm sao?

Tích Lãng gầm gừ im lặng, là lần đầu tiên thấy Nan Hy như vậy.

Trong khi đó, Mộ Phi cùng Lâm Nhược Dụ và Hàn Ý Nhi kinh ngạc, là hắn thật sự đầu hàng kìa. Chưa lần nào cả ba thấy hắn dễ thuần phục và ngoan ngoãn như vậy.

Hàn Ý Nhi vỗ vai Mộ Phi, đánh mắt qua lại, ý hỏi thật sao?

Mộ Phi khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ gật đầu, lại không tin bản thân đã gật đầu, liền gật lại thực mãnh liệt.

Trái lại, Lâm Nhược Dụ lại tỉnh như không, thì ra hắn từ chối Lâm Nhược Dụ là vì cô, cô rõ ràng theo Lâm Nhược Dụ nhìn sơ qua, là nữ nhân mỹ mạo nhưng lại rất không bắt mắt, Lâm Nhược Dụ không cam tâm, ánh mắt viên đạn nhìn cô tươi cười. Liền khoác tay Hàn Ý Nhi cùng bảo Mộ Phi đã đến thời gian xuất phát.

Cô định đùa một chút nhưng là nhìn đến Mộ Phi đang nhìn chằm chằm cô, cô ngại ngùng, đỏ mặt cực kỳ liền buông hắn nhưng ngược lại hắn nhìn ra, không muốn buông tha cô, cô không cho hắn mặt mũi, hắn tuyệt cũng không cho cô mặt mũi.

- Ngồi yên, nhúc nhích loạn, tôi liền ăn cô tại chỗ này, tôi không ngại đâu.

Đồ vô sỉ.

Cô sợ sệt nắm chặt vạt áo sơmi mỏng tênh, ánh mắt nghịch ngợm ban nãy mau chóng thay bằng quang lệ, xấu hổ mà gục vào vai hắn trốn tránh.

Hắn có chút động lòng, là cô bộ dạng như con mèo con cuộn người vào hắn, với gương mặt tinh tú cô đang đỏ ửng đáng yêu, mùi hương dễ chịu từ cô khiến hắn như mê hoặc, người hắn dần nóng lên, không thể kìm chế nổi, tay cứ nắm chặt thành nắm đấm.

"Thỏ mà lại thích thú đóng vai hổ chế ngự."

Hắn nói xong, gặm lấy cằn cổ cô ngọt ngào, cô nẩy người một cái, tay ôm hắn phía sau nắm chặt áo hắn, cố gắng chịu đựng không phát tiếng rên.

Xe lăn bánh, trong xe chỉ có Mộ Phi. Cô cứ sợ Mộ Phi phát hiện cho nên nép mình hết sức vào hắn.

Hắn gặm thoả thích, gây ra rất nhiều vết ân ái, cô sợ hãi, biết làm sao giấu được đâu, muốn hắn dừng lại thì cũng không có khả năng.

- Ưm...ưm...đau...aa..ưm...anh...nhẹ nhàng....

- Suỵt. Em muốn tên kia nhìn thấy thì cứ việc hằn học lớn tiếng, tôi không cưỡng cầu bất cứ thứ gì đâu.

Hắn cười tươi, phúc hắc vô cùng, quay trở lại giày vò cô bằng cách gặm xuống vùng trên ngực một chỗ. Cô càng tê dại, không trụ được nữa mà dựa vào hắn hoàn toàn.

Áo sơmi cô cứ dần cúc cởi ra dần hết, cô xám xị mặt mày, phối hợp với hắn ngày càng thành thục, không dám làm trái lại.

Cô là nữ nhân cực nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm đầu ngón tay nhẹ, cô cũng vẫn có thể phát hiện ra được, lưỡi hắn dần xuống rãnh ngực, cô thở dốc từng đợt mệt mỏi, vì cố gắng chế trụ tiếng rên và xem chừng Mộ Phi với tâm trạng thấp thỏm mà cô tưởng tượng bản thân như già đi 10 tuổi. Đã vậy hắn còn lâu lâu liếc nhìn cô thách thức.

- Hay...ưm...hay chúng ta làm sau đi...a....được không? Ở đây...ưm....ừm...quả thực...không phù hợp.

Cô đưa tay đẩy ngực hắn, chồm đến tai hắn mà thì thầm như kiến nhỏ, hắn vô lại lắc đầu.

- Em như vậy là nghĩ đến anh, không...không có nói suông, là nhầm khi Mộ Phi xoay người, liền thấy anh và em không đúng đắn, là em giữ thể diện cho anh với lại..aaa...đợi đã...với lại Mộ Phi sẽ nhìn thấy em không vận áo chỉnh tề...

Hắn dừng lại hết thảy, trầm ngâm một chút, bộ mặt hắn cô nhìn như thể sợ người khác cướp đi đồ đạc của mình, cô muốn phì cười nhưng hiện tại phải đóng vai nghiêm túc cho nên không có dám. Hắn liền buông cô sang ghế bên cạnh, cô cảm giác như vừa thoát chết xong, đưa tay tốc độ nhanh nhất gài cúc áo, rồi như không có chuyện gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng nhịp tim cô lại không thể che dấu, nó đập thình thịch như muốn thoát ra ngoài luôn rồi.

Là im lặng quá mức, cô sợ hắn sẽ nghe thấy, liền đưa tay lên mà đè mạnh, vẫn không ăn nhầm gì. Chỉ còn cách...

- Chúng ta đang đi đâu nhỉ? Ha ha đi đâu ta?

Tích Lãng nhuếch mép, hắn còn không nhìn ra cô làm gì? Cô cần phải che giấu bằng cách ngu xuẩn như vậy.

Quả thực chỉ có tiểu yêu tinh của hắn là đáng yêu nhất.

Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ như vậy, hắn liền lạnh trở lại, tằng hắng một tiếng, phủ nhận.