Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 40: thế giới mới.




Thế giới bên ngoài làm Tô Tịch ngửa cổ cảm thán và xem lẫn một chút cảm xúc muốn giết người.( chị ấy có thai nên hơi nóng nảy,* chắp tay* bỏ qua, bỏ qua).
Sao không đánh ngất cô luôn đi, nhìn xem coi cô đang nhìn thấy cái gì bên ngoài đây này.

Xung quanh toàn những tòa cao ốc chọc trời, nhìn xa xa toàn bị những tòa cao ốc đó chắn ngang tầm mắt, những góc nhọn đều phát ra những ánh sáng bóng loáng khi ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Thật trêu người, xung quanh toàn cao ốc đâu lại lọt ra một ngôi nhà lá của cô ở đây chứ, Tô Tịch nhìn chúng nó rồi nhìn lại căn nhà mới của mình, ngay lúc này liền cảm thấy thập phần bị thương, cái này giống như hạc trong bầy gà, không phải, phải là gà trong bầy hạc.

Tô Tịch rất hoài nghi tại sao người dân nơi đây lại không gỡ bỏ ngôi nhà lá này luôn đi rồi giành đất mà xây cao ốc, nhìn cái nhà chỉ bằng chuồng gà của người ta, Tô Tịch như bị nghẹn, đúng rồi, chỉ có chút xíu ai mà thèm giành, bao nhiêu đây chỉ đủ xây được cái bồn trồng hoa, tự dưng xuyên qua lại được trúng số độc đắc như thế này, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Xem ra ở đây rất văn minh, trên đường vắng vẻ không có một bóng xe chạy, chỉ thấy nơi đây như đường phố Nhật Bản, ai ai cũng đi bộ, người người đều đi bộ, trên mặt ai cũng cứng nhắc, nếu họ không nói chuyện thì cô còn tưởng họ là cương thi ấy chứ.

"Không sao, đừng sợ" Nhất Đằng biết rõ Tô Tịch sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ, tiến lên trấn an.
"Chúng ta đi đâu đây" Tô Tịch ngước mắt nhìn Nhất Đằng tội nghiệp hề hề.
"qua bên đó xem thử" hắn nheo mắt phóng ra hết xung quanh rồi định thần ở một hướng.
" cũng tốt " Tô Tịch gật đầu.
Hai người liền đi qua đó, cô ngước đầu thở dài đột nhiên sụ mặt lại, nhìn trên trời không chớp mắt, nhiều bất ngờ quá Tô Tịch không chịu nổi, tưởng mình hoa mắt, đưa tay xoa xoa, mở ra thì vẫn như vậy, lúc nãy cô không nhìn kỹ mới ung dung, bây giờ e là...

Tô Tịch liền hô to:" yêu quái..." rút luôn vào ngực Nhất Đằng, trên trời vừa có một mặt trời và cũng vừa có một mặt trăng nằm đối diện nha.

Cô hoảng sợ đến nỗi không quan tâm mình dùng từ ngữ có phù hợp với hoàn cảnh hay không mà lắp bắp mở miệng, đúng là toàn xuyên qua những nơi lập dị.
Tô Tịch dường như có phần sợ hãi, giờ phút này cô đã được Nhất Đằng ôm đi đến một công viên gần đó.

Ắt hẳn giờ này cũng đã 7-8 giờ, nhìn các cụ già cao tuổi đang tập tập thể dục dưỡng sinh, Tô Tịch cảm thấy có vài phần giống với thế giới thực tại. Bản thân cũng cảm thấy ấm áp và quen thuộc.

Bất giác lại nghĩ tới người nhà, Người nhà cô chắc là không có ở đây rồi, mẹ Tô, ba Tô, cụ Đằng,bộ tứ bạn thân của cô,....tuy biết rất nhanh sẽ trở lại nhưng cô không kìm nén được mà nhớ họ, làm ơn mau mau cho cô thoát khỏi đây sớm đi.

Thôi chết, nghĩ đến đây cô lại sực nhớ ra lần trước cô thoát khỏi nơi đó là bởi vì có đồng hồ đánh thức, theo Tô Tịch suy đoán, một khi trong hai người cô và Nhất Đằng có một người bị thoát khỏi nơi đó thì người còn lại cũng được giải thoát, còn lần này không biết làm sao sẽ đánh thức hai người nữa, cuộc đời cô coi như là xong rồi.

Cô cũng ngủ, Nhất Đằng cũng ngủ, phải làm sao bây giờ, bình thường theo thói quen cô hay cài đặt chuông báo thức lúc 7h30.Đúng rồi, là nó, hỷ vọng cuối cùng là chuông báo thức, nó sẽ giúp hai người trở lại, nhưng mấy bữa nay, bỗng dưng cô lười biếng nên không có đặt nữa, vài ngày mới đặt một lần. Không biết hôm qua có đặt hay không nữa, Nếu quên là cuộc đời của cô và Nhất Đằng đi toi, Tô Tịch đang hứng khởi bừng bừng bỗng nhiên xụ mặt ỉu xìu.

Tô Tịch kéo Nhất Đằng nói ra việc vừa rồi, mặt mày méo xệch, Nhất Đằng liền vỗ trán cô một cái nói là vừa đúng lúc hôm qua hắn tiện tay rảnh rỗi mà đặt rồi, nhưng hắn lại đặt vào lúc 2 giờ chiều, vì boss Đằng từ lúc biết cô mang thai thì đều ở nhà chăm sóc, 2 giờ chiều nay có tiệc rượu trong công ty, hắn làm chủ cho nên đi hay không thì tự hắn quyết định, đáng lẽ Nhất Đằng không định đi nhưng nghĩ lại thấy cô ở nhà quá cũng nhàm chán nên hắn mới đặt hẹn giờ định mang theo Tô Tịch đi cho khuây khỏa nhưng e là không cần nữa.
Tô Tịch nghe mà rưng rưng, thật muốn cho boss một nụ hôn nồng cháy, không sao, không sao, miễn là có đặt là được rồi.

Nhất Đằng bên này phập phồng lo lắng từ lúc hắn bước ra khỏi căn nhà lá đó thì hắn cứ nhìn thấy thứ gì cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn thấy gì cũng đề phòng cẩn mật, chưa biết nơi này là nơi nào, an ninh xung quanh ra sao cho nên hắn không dám thả lỏng, lúc nào tinh thần cũng đặt sẵn sàng, căng như dây đàn.

Các cụ già nhìn cặp tình nhân trẻ tuổi đang ôm nhau đứng nhìn bọn họ thì nghi hoặc nhìn xung quanh, lúc đầu họ còn tưởng là người nhà của một trong những cụ già ở đây đến tìm, nhưng đợi một lúc lâu rồi không có ai chạy tới cả.
Một cụ già gần đó thấy thế thì đi đến gần Nhất Đằng, cả người hắn liền căng cứng lại, đuôi mắt hắn nheo nheo nhìn chằm chằm vào ông cụ ý tứ như đang nói:" ông mà làm gì quá phận thì coi chừng tôi đạp gãy xương ông" vậy.

Tuổi đã cao nên ông cụ đi một lúc mới đến nơi, đứng trước mặt nhức đầu và Tô Tịch, ông cụ nhìn một hồi lâu, đơn giản chỉ là nhìn chứ không thể hiện động tác nào quái lạ.
Vì thế Nhất Đằng cũng giảm bớt đề phòng, ôm Tô Tịch chờ đợi hành động tiếp theo của ông cụ.
Khi nhìn đã chán chê, ông cụ mới lên tiếng:"các cháu đến tìm ai ?".
Ông cụ nheo mắt con ngươi nhìn thẳng vào mặt Nhất Đằng, lúc ông hỏi ra câu đó Tô Tịch mừng rỡ hẳn, may quá, mặc dù cảnh quang và mọi vật nơi đây đều quái dị nhưng con người vẫn bình thường.

Cô mừng muốn rơi nước mắt, Nhất Đằng vẫn im lặng không nói một lời nào, Tô Tịch được ôm ở giữa cũng muốn nôn nóng theo, cô chờ không được, chọc chọc vào tay hắn, người lớn hỏi không thể im lặng như thế được, như vậy là mất lịch sự.

Nhất Đằng bất động đứng im như núi không có ý định mở miệng, cũng không có ý định xoay người rời đi, ông cụ vẫn kiên nhẫn đứng chờ đợi Nhất Đằng, Tô Tịch không chịu được mở miệng, sợ ở nơi xa lạ này mà đắc tội với người ta e là không ổn:"Thưa ông không có gì ạ, Chúng cháu đến đây chỉ để ngắm cảnh thôi ạ, tại chúng cháu thấy các cụ tập đẹp cho nên mới đứng xem, cháu không biết là quấy rầy các cụ".
"À, ra là thế, ta còn tưởng các cháu đến tìm ai ấy chứ, cứ xem tự nhiên, bọn ta không ngại đâu".
"Vâng ạ, làm mấy cụ quan tâm sốt ruột cháu cảm thấy áy náy quá" Tô Tịch nhanh nhảu.
"Không có gì đâu" cụ già gật đầu.
"Cháu cảm ơn các cụ ạ " Ông cụ lại gật gật đầu nhìn Tô Tịch.
Ông cụ nhìn Nhất Đằng không nói chuyện mà cảm thán:" ta cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ đều không biết gì là lịch sự, cháu gái, cháu còn được như thế là cô gái tốt đấy, còn bạn trai của cháu..." ông nói một hồi ngập ngừng.
Tô Tịch thấy mắt hắn vẫn nhìn không rời ông cụ, ông cụ không biết bây giờ các đốt cơ trên người Nhất Đằng đã sắp nứt ra rồi đâu, chỉ có Tô Tịch được hắn ôm mới cảm nhận được rõ ràng hắn đang đề cao cảnh giác.

Cô biết ở thế giới này hắn không tin tưởng một ai được nên cô cũng không trách hắn, ngược lại còn cố vuốt nhằm làm giảm độ cứng của da thịt trên người hắn.

Không để boss bị xấu mặt, Tô Tịch đành lấy cớ giải thích:" Không phải đâu cụ ạ, anh ấy là người ngoại quốc nghe không hiểu mong cụ đừng trách anh ấy". Tô Tịch thật khâm phục tài năng bẩm sinh của mình, không biết ở đây có người nước ngoài hay không nữa.
"À thì ra là người ngoại tộc chả trách" nghe cô nói thế ông cụ liền thông cảm.
Bên đây người ngoại quốc được gọi là ngoại tộc sao, nghe thú vị quá nhỉ.
"Vậy thì ta tập tiếp nhé"
" Vâng vâng ạ, Cháu chào ông" cô vẫy tay tạm biệt ông.

Ông cụ cũng cười thật tươi trở lại chỗ mấy bạn già, bọn họ thấy ông về cũng đi tới hỏi này hỏi nọ, ông cụ nói gì đó thì họ hiểu được gật gù rồi tản ra tập tiếp.
Người Nhất Đằng từ từ thả lỏng, còn bị câu nói của Tô Tịch làm cho mặt mày đông cứng lại từ đó rồi biến thành đen đen, sau đó thở dài:" chỉ có em mới nghĩ ra cách ngốc như vậy thôi, ngốc".
Tô Tịch bĩa môi, uổng công cô giúp hắn.
_________________________________________
Truyện có sai sót gì mong mọi người thông cảm, cũng có thể cho ý kiến nhắc nhở.
(Cảm ơn* cười*)