Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 37: Đăng ký kết hôn




Mấy ngày hôm sau, vào một ngày đẹp trời, Tô Tịch đang ở nhà, vắt chân nằm trên sofa xem hài kịch, Tô Tịch đang lúc cười ha hả thì bị Nhất Đằng không biết từ đâu ra thình lình ôm lên phòng.

Quái, giờ này hắn phải ở công ty chứ nhỉ, sao lại ở đây, cũng chưa tới giờ cơm trưa mà.
"sao tự nhiên lại tắt tivi đi chứ, em còn muốn xem mà" Tô Tịch lầu bầu.
"không được" Nhất Đằng vừa ôm cô lên phòng vừa từ chối.
"Tại sao không được chứ, không lẽ anh tiếc tiền điện nước" Tô Tịch la lớn.

Lập tức cô liền thấy hắn đen mặt làm cô bất giác rụt cổ vào trong áo bông, Nhất Đằng nghiến răng nghiến lợi:"Tô Tịch nhiều lúc anh thật rất muốn bóp chết em".
Tô Tịch rụt cổ xuống càng thấp, hận sao không thể chui luôn đầu xuống dưới cho rồi.
Nhất Đằng lại nói:"chúng ta đi đến một nơi".
"ở đâu thế ?" Tô Tịch liền hỏi lại.
" lát nữa em sẽ biết" hắn nói úp úp mở mở làm cô tò mò quá nha.

Hắn mang cô lên phòng rồi tự tay khoác áo cho cô, chưa xong còn lục lọi thứ gì đó trong ngăn bàn rồi cất vào túi mới dắt cô xuống dưới.
" đi đâu thế ?"cô kỳ thật vô cùng tò mò.
"đăng ký kết hôn" hắn mở cửa xe, ung dung cười nói.
"Ai ?" Ai đi đăng ký chứ, Tô Tịch ngạc nhiên hỏi.
" chúng ta" lời nói của Nhất Đằng nhẹ như bay.
" haha quá tức cười" nghe hắn nói thế Tô Tịch liền cười lớn.
" anh không đùa" Nhất Đằng vô cùng kiên nhẫn giải thích.
" thật ?" lần này Tô Tịch trố mắt ra nhìn Nhất Đằng như quái vật, miệng đang mở lớn cũng bị đông cứng.
" thật " Nhất Đằng nhàn nhạt mở miệng, nghe kỹ còn có vẻ rất hưng phấn.
Đúng là hắn nói thật, có sớm quá không, không phải là cô không muốn kết hôn với Nhất Đằng, cô chỉ còn ham sống cuộc sống độc thân thêm vài ngày nữa.
"nhưng hộ khẩu em không có đem theo, từ từ cũng được mà" cô bỗng lóe lên một lý do đủ để áp dụng.
"Không sao, lúc sáng mẹ em đã đưa cho anh rồi" hắn cười cười.
" bùm" tia sáng yếu ớt cuối cùng còn sót lại cũng bị Nhất Đằng đập vỡ.
Hóa ra mà lúc sáng hắn không có đi làm mà là đến nhà cô rồi lấy hộ khẩu.
Tô Tịch muốn ngửa mặt lên trời mà than, mẹ già thật là cái gì cũng bán được.
Tô Tịch nào dám từ chối đây, thử đi, ngay tức khắc Nhất Đằng sẽ đem mặt than mà dìm chết cô liền.
Cô chỉ còn biết đi theo Nhất Đằng lên xe, sổ hộ khẩu ở trong tay người ta rồi biết làm sao được, xem ra ngày hôm nay cô nhất định phải lấy chồng.
*****
Cục Dân Chính hôm nay cũng đông nghịt người, cô và Nhất Đằng bước vào xếp hàng, hai người đứng hàng thứ vị khoảng ba mươi mấy, phía trước cặp tình nhân đang cười hỉ hả khoác tay nhau phía trước khiến cho Tô Tịch đứng phía sau cũng nôn nao theo.
Nhất  Đằng đứng một bên sợ cô chờ quá lâu mà mỏi chân vì vậy trắng trợn nhấc tay bế cô lên như kiểu công chúa ở trước mặt mọi người đứng đợi.
Mặc dù hành động đó rất lãng mạn nhưng trước mặt người khác thì Tô Tịch hơi ngượng ngùng, được bế kiểu công chúa Tô Tịch rất vui sướng, vừa nhận được ánh mắt hâm mộ của nhiều cô gái khác vừa nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người phóng tới làm cho Tô Tịch cả người muốn chia làm hai màu.
" thả em xuống đi, ở đây nhiều người lắm" cô quẩn bách đánh nhẹ vào vai của hắn.
" không thả" hắn nói chắc như đinh đóng cột, một cặp phía trước nữa vừa mới làm xong, vì thế Nhất Đằng sẵn chân bước lên trên thêm hai bước, bó tay, một khi hắn cứng đầu thì sẽ không thể nào lay chuyển được.
Một lúc sau thì cũng đến phiên lược cô và Nhất Đằng, một bà cô tốt tính ở phía sau không tấm kính liền đưa cho cô và Nhất Đằng một tờ đơn thông qua cái lỗ nhỏ phía bên dưới.

Nhất Đằng không nói hai lời mà im lặng viết viết một hồi rồi trực tiếp ký tên.

Hắn không hề suy nghĩ lại mà thẳng tay phóng khoáng ký thật to.
Tới phiên cô, cầm cây bút trong tay mà như xách cả ngàn cân đá, Tô Tịch hạ bút rồi lại nhất lên, rồi Tiếp tục hạ bút.
cuối cùng bà cô bên khung kính thấy thế thì không kìm lòng được mà đưa tay ngăn lại, còn nhỏ giọng:"cô bé không muốn kí cũng được, là hắn ép con sao, nếu mà hắn ép con kí thì cô không cần sợ, nói ra đi để mọi người phân xử giúp con" bác gái đôn hậu ấy nhìn cô dạt dào tình cảm, còn nhìn Nhất Đằng lại rất đề phòng, đúng là người của pháp luật có khác, nhưng bác gái nói sai rồi, Nhất Đằng không có ép cô.

Tô Tịch định Cảm ơn ý tốt của bác gái ấy rồi giải thích hiểu lầm một chút thì bất giác chạm phải ánh mắt của boss lúc này đã biến thành dao găm, Nhất Đằng tự tại đúc hai tay vào túi quần nhìn cô tựa phi tựa tiếu làm cô bỗng cười hắt ra vô cùng khó nhọc.
" cháu cảm ơn, không có gì a"
" thế thì tốt" bác gái đôn hậu ấy nghe cô nói vậy mới an tâm rút tay, ngồi chờ cô kí tên.
Dưới ánh mắt của toàn đại đông đảo người, Tô Tịch vẫn chần chừ chấm bút 1 lần nữa nhưng không có kéo.

Tô Tịch bỗng nghe thấy một giọng nói của Nhất Đằng vang đến bên tai:" lát nữa anh sẽ đi mua Ômai vị mới nhập về, nghe nói ngon lắm, vị chua cũng rất vừa".
" em cũng muốn" nghe nói có mua đồ chua, Tô Tịch phấn chấn hẳn, kìm lòng không đậu suy tư, chắc sẽ ngon lắm.
" vậy còn không mau kí"
Nghe thế Tô Tịch liền múa bút, chỉ nghe một tiêng xoẹt liền kí xong.
" tốt lắm" Nhất Đằng hài lòng nhếch môi xoa đầu cô.
" thế mình đi mua được chưa ?" Tô Tịch quá nôn nóng rồi.
" chờ xíu nữa, còn phải chụp hình nữa" Hắn nhéo nhẹ sóng mũi cô.
" vậy em còn muốn ăn xoài xanh, còn cá hấp hẹ nữa" Cô lúc này hận sao không làm nhanh nhanh một chút.
(Mum: Bà cô à, chính cô lúc đầu cò kè mà).
" được rồi, nếu một lát nữa chụp hình, nếu em biểu hiện tốt thì em muốn ăn gì cũng được" Thấy cô đã sắp lung lay, Nhất Đằng liền ra đòn chí mạng.
" anh hứa đấy nhé" quá mức hấp dẫn, Tô Tịch giở giọng con nít móc tay thề thốt.
" Ừ, anh lừa em bao giờ" hắn không ngại mà dùng ngón tay út của hắn chồng lên ngón tay giơ ra sẵn của Tô Tịch, vòng chặt.

Dưới ánh mắt nhìn không thể tưởng tượng được của mọi người, Tô Tịch liền đi theo Nhất Đằng vào trong chụp hình.
Y như yêu cầu của Nhất Đằng, biểu hiện của cô vô cùng tốt.
Khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay thì mặt Tô Tịch cũng ngu luôn, trong hình là cô và Nhất Đằng, cô thì mặc áo bông, cả người bị quấn tròn y hệt cục kẹo bông gòn, còn Nhất Đằng bên kia thì mặc tây trang phẳng phiu, phía sau là bức rèm nguyên một màu đỏ tươi.
Nhìn xem, trong ảnh kìa, cô cười đến miệng cũng sắp đến mang tai, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ như cô rất vui sướng khi được gả cho Nhất Đằng vậy,  Nhất Đằng bên này thì cười vô cùng mỉm chi.

Tô Tịch thấy có gì đó sai sai, nhưng đã muộn.
Vì miếng ăn mà Tô Tịch chính thức bán rẻ bản thân mình vào tay giặc.
Vì cái ăn, Tô Tịch liền trở thành Nhất phu nhân.
Trong lúc Tô Tịch lơ đễnh Nhất Đằng liền cầm lấy tờ xác nhận trên tay cô cùng với tờ của hắn cẩn thận cất vào trong túi.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Tô Tịch được Nhất Đằng dẫn đi mua Ômai.