Tôn Yên Thần nở nụ cười ấm áp với cô ta, nhẹ nhàng nói
"Ừm, bây giờ anh phải xử lý công việc, anh lên thư phòng trước, đừng đợi anh, cứ đi ngủ trước đi"
Phương Linh Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện ngọt ngào nói với anh
"Em biết rồi ạ, anh cứ đi đi"
Sau đó Tôn Yên Thần liền đi lên thư phòng,
mở máy tính, ấn vào mail mà Dương Hiển gửi anh không khỏi nở nụ cười vui mừng, anh đã có được lịch làm việc của cô, bây giờ anh có thể thực hiện được kế hoạch của mình,
anh như nhớ ra điều gì đó lấy điện thoại ra ấn vài cái gọi cho Dương Hiển
"Tổng giám đốc, tôi nghe" Dương Hiển đang đi ăn cùng vợ mình như thấy ba chữ tổng giám đốc trên màn hình điện thoại liền gấp gáp nghe
"Cậu điều tra giúp tôi, xem năm đó lý do vì sao Phương Linh Linh lại xuất ngoại" Tôn Yên Thần nghiêm nghị giao nhiệm vụ giọng nói rất cứng gắn
"Vâng" Dương Hiển nghe được cái nhiệm vụ này liền nghệch mặt ra có chút khó hiểu,
ông chủ của anh là đang nghi ngờ tâm can đại bảo bối mật ngọt của anh ta sao, chỉ là một chút khó hiểu thôi theo thói quen Dương Hiển rất nhanh liền đồng ý
"Ừm" Tôn Yên Thần ừm một cái liền cúp máy ngang
Tôn Yên Thần ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ trong đầu anh đang miên man suy nghĩ nếu như năm đó lời Phương Linh Linh nói là giả vậy anh chính là tên đại khốn nạn hiểu lầm Tiểu Anh đối xử với cô tàn nhẫn như vậy,
làm sao cô có thể tha thứ cho anh đây, mà ngay cả anh cũng không biết làm sao tha thứ cho bản thân mình
anh càng không biết xử lý Phương Linh Linh làm sao cô ta là ân nhân của anh cứu anh một mạng, như thế nào có thể gây khó dễ cho cô ta, thật đau đầu.
Phương Linh Linh dưới này chuẩn bị một ít điểm tâm cùng một ly cafe, mắt cô ta láo lia ngó ngang ngó dọc, lấy trong túi ra một bịch bột màu trắng bỏ vào trong ly cafe của Tôn Yên Thần,
khuấy ly cafe vài vòng nụ cười xảo trá trên môi cô ta càng đậm, kế hoạch của cô ta sẽ rất nhanh thôi sẽ được thực hiện.
Tôn Yên Thần đang xử lý công việc thấy Phương Linh Linh tiến vào cũng không có phản ứng gì, chăm chú làm công việc của mình
cô ta có chút thất vọng cùng tức giận, hôm nay cô đã cố ý mặc váy ngủ ren quyến rũ
còn là màu đen tôn lên làn da tráng sáng cùng body quyến rũ nhưng đến nhìn anh còn không nhìn,hít thở một cái rất nhanh cô ta đã thu hồi bộ dạng đó
tiến đến dịu dàng đặt khay điểm tâm và cafe ở trên bàn làm việc ngọt ngào lên tiếng
"Thần, em chuẩn bị cho anh ít điểm tâm và cafe, anh uống liền đi cho nóng" cô ta rất mong chờ anh uống ly cafe này
"Ừm, em để đó đi, một chút anh sẽ dùng, em đi nghỉ ngơi đi" Anh không nhìn cô tiếp tục lật xem tài liệu
"Thần, uống đi cho nóng em muốn nhìn anh uống" Cô ta tiếp tục nũng nịu lên tiếng nhất định phải nhìn thấy anh uống
Tôn Yên Thần nhìn qua cô ta, ánh mắt của anh có chút thăm dò,khó hiểu sao hôm nay cô luyên thuyên nhiều thế có chút phiền nhưng rồi anh cũng nhận lấy ly cafe uống một ngụm, vị hình như đắng hơn bình thường
Thấy yết hầu anh dao động Phương Linh Linh nở nụ cười xảo quyệt, ha, dính rồi
Tôn Yên Thần đặt ly cafe xuống lãnh đạm nhìn tệp hồ sơ, tùy tiện nói một câu
"Cafe pha rất ngon"
Câu này khiến Phương Linh Linh cười càng thêm sâu, bây giờ là cafe ngon lúc sau thứ anh thấy ngon sẽ là cô ta
"Thần thấy ngon vậy sau này lần nào em cũng sẽ pha cho anh" giọng nói cô ta hết sức nủng nịu dịu dàng
"Ừm" Tôn Yên Thần vẫn chuyên tâm xử lý công việc không quan tâm việc khi nào cô ta rời đi nữa muốn ở đây bao lâu thì ở
Được một lúc không hiểu sao anh cảm thấy có chút nóng, nhìn lên điều hòa rõ ràng không có hư, vẫn đang hoạt động bình thường
thế nhưng trên trán anh không chịu được rịn ra một ít mồ hồi, anh cởi chiếc áo vest để qua một bên, cúc áo mở ra hai nút để lộ lòng ngực rắn chắc, thở phù một cái, cái cảm giác nóng nực khó chịu này ngày một càng mãnh liệt,
anh biết cảm giác này, bị hạ xuân dược rồi, đôi mắt anh tối sầm ly cafe lúc nãy có vấn đề,
anh nhìn qua Phương Linh Linh cảm thấy đại não một trận căng thẳng cô ta từ lúc nào đã cởi đi đồ của mình chỉ còn mặc độc mọc một bộ đồ lót ren màu đen,
còn là loại dây cột kéo một cái liền rớt xuống, rõ ràng đây là sự chuẩn bị trước, chỉ là lúc nãy anh không để ý
"Em hạ dược anh?" ánh mắt anh hằn lên tơ đỏ, anh rất ghét bị người khác tính kế, nhất là người bên cạnh anh
bị chất vấn nhưng trong mắt Phương Linh Linh không thấy một tia sợ hãi, Tôn Yên Thần đối với cô ta bây giờ giống như con cọp giấy, đã bị thuốc cô ta khống chế rồi,
Phương Linh Linh liền xà vào lòng Tôn Yên Thần ngồi lên đùi anh, bộ ngực ép sát vào lòng ngực anh biến dạng, đôi môi hồng đào nhả khí bên tai anh khiến anh ngày một căng thẳng
"Đúng đó, chiếm lấy em đi"
Phương Linh Linh trơ trẽn nói ra khiến Tôn Yên Thần tức giận, muốn đứng lên rời đi, nhưng đứng không nổi, đầu óc anh choáng váng,
cái loại thuốc này, phát tát hơi lâu chút nhưng hiệu lực rất kinh người làm cả người anh khó chịu, như có hàng vạn con kiến đang bò, miệng đắng lưỡi khô, Tiểu Thần Thần đã thống khổ kêu gào rồi.
.