Điện thoại Phương Tiểu Anh lại một lần nữa reo lên, lần này là cô bạn thân của cô gọi tới.
Cô vừa bắt máy đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói vui như trãy hội
"Tiểu bảo bối của tôi ơi, tình yêu của cậu đã về rồi nè"
"Tô Thanh Thanh, cậu về khi nào vậy? cũng không nói cho tớ để tớ ra đón cậu" Tiểu Anh nghe được tin bạn thân về nước trên môi liền kéo lên nụ cười tươi, giống như mấy cái buồn phiền trước đây đều không tín.
Cô chỉ có mỗi cô bạn này là thật lòng kết thân với cô, chơi với nhau từ lúc học cấp 3 đến bây giờ, chỉ là mấy năm trước cô ấy đã đi nước ngoài du học bây giờ mới trở về.
Tô Thanh Thanh đối với Phương Tiểu Anh thì rất trẻ con nhưng mà cô ấy là một nữ cường chính hiệu, ai chọc đến thì nữa cái mạng cũng khó lấy về.
.
truyện tiên hiệp hay
"Tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu đó, bây giờ rảnh không đi cafe với mình đi" Tô Thanh Thanh nghe Tiểu Anh bất ngờ cô liền cười hì hì hẹn bạn ra gặp mặt, cô thật rất nhớ bảo bối của mình nha.
"Ừm, mình cũng không có gì làm"
" Chỗ cũ nha " Thanh Thanh quen thuộc nói một câu, cái chỗ cũ này cả hai đều rõ.
"Được"
Sau đó Tiểu Anh liền thay đồ, mặc một bộ đồ tay dài cổ cao để che đi những vết ân ái khó coi mà Tôn Yên Thần để lại.
"Tiểu Anh, Tiểu Anh tớ ở đây"
Lúc Tiểu Anh đến đã thấy một mỹ nhân ngồi ở đó quơ tay múa chân để thu hút sự chú ý của cô, làm cô phì cười, cô ấy vẫn đáng yêu như vậy.
Cô tiến đến chỗ ngồi chưa kịp ngồi Tô Thanh Thanh đã chạy qua ôm lấy cô.
"Ôi, Tiểu Anh nhớ cậu chết được"
" Tớ cũng nhớ cậu đó nha" cô cũng ôm lại cô ấy lấy mặt cọ vào nhau, đây chính là cái phương thức thể hiện tình cảm của 2 người.
Sau đó cũng buông nhau ra ngồi xuống nếu mà còn ôm nữa thì sẽ bị ánh mắt soi mói của những người ở đây nhấn chìm.
"Aaaaa, bảo bối tâm can của mình à dạo này sống có tốt không đó?" Tô Thanh Thanh nắm lấy tay Tiểu Anh ấm áp hỏi thăm mấy năm nay không được gặp cô bạn này, cô cảm thấy giống như mất đi một cái tâm một cái can trong người vậy.
"Ừm rất tốt, mà cậu đó mở miệng ra đều là bảo bối, không sợ tiểu Hạo nhà cậu nghe được liền tức giận sao" Tiểu Anh nhẹ cười, cũng chỉ có Thanh Thanh là thực lòng quan tâm cô.
Cô ấy cứ như vệt ấm áp duy nhất trong bầu trời lạnh lẽo của cô.
"Hừm đừng nhắc đến tên đó, lại cứ thích chọc tớ giận" Thanh Thanh nghe đến tiểu Hạo kia liền khoanh tay nhíu may bộ dạng hờn dỗi
"Hai người các cậu một năm có bao nhiêu ngày lại giận nhau hết rồi"
"Xí, cũng nhờ anh ta thích chọc mình, cậu xem thỏi son tớ mới mua chưa dùng được bao lâu anh ta lại đem đi vẽ mặt cho gấu bông, làm gãy mất của tớ"
Nghe Thanh Thanh kể cô chỉ có thể cười, họ thật hạnh phúc làm cô ghen tị, nghĩ đến chính mình lòng cô lại trĩu nặng.
"Tiểu Anh có thật là sống tốt không đó? nhìn cậu hình như gầy hơn rồi" Thanh Thanh không quan tâm vấn đề tiểu Hạo nữa, cô nhìn qua Tiểu Anh, trên người cô ấy từ bao giờ lại vác lên thêm hai ba lớp u sầu vậy, thật làm cô lo lắng.
"Không có, tớ vẫn ổn mà" Tiểu Anh được Thanh Thanh hỏi tới liền giấu vẻ bi thương vừa rồi, cười qua loa lắc nhẹ đầu.
"Haizzz, Phương Tiểu Anh à năm đó cậu cưới tớ cản thế nào cũng không cản được cậu, cái tên Yên Thần đó à không Ôn Thần đó nhìn cậu như muốn giết cậu vậy đó"
Tô Thanh Thanh nói rất đúng, thật sự là anh ấy muốn giết cô, nhưng mà cô cũng sẽ không hối hận vì lấy anh,
"Tớ lại nói cậu nè, nếu cái tên kia không tốt thì dứt khoát bỏ hắn đi, về đây bên tớ, tớ cũng rất xinh đẹp rất hào sản, làm chồng của cậu cũng không tồi đâu"
Uống một ngụm nước mém tí nữa là Tiểu Anh đã phun ra, cô bạn này thật biết chọc cô cười, ho hai tiếng, cô cười khúc khích
"Tiểu Anh à, tớ nói thật đó, nếu hắn thật sự không tốt với cậu thì nói với tớ, tớ vứt hắn xuống biển cho cá mập ăn sau đó tớ sẽ rước cậu về nuôi"
Nhìn thấy Tô Thanh Thanh hùng hùng hổ hổ như vậy làm cô buồn cười lại làm cho cô hạnh phúc.
Đời này cô có cái gì sai nhưng có cô bạn thân là Tô Thanh Thanh nhất định là đúng,
"Ừm, tớ biết rồi"
Sau khi uống cafe xong cô ấy lại kéo cô đi shopping mua cho cô thật nhiều thật nhiều quần áo, mỗi cái mua đều không cần nhìn giá.
Cô ấy nói cô thiếu cái gì thì thiếu nhưng tiền chắc chắn không thiếu, liền mua cho Phương Tiểu Anh thật nhiều đồ đi.
Cô ấy dẫn cô chạy đông chạy tây hết đi shopping lại đi làm đẹp đi một lúc cũng đã đến chiều tối, hai người đành tạm biệt nhau.
Một ngày hôm nay đi với Tô Thanh Thanh thật mệt nhưng lại thật vui cảm giác này đã rất lâu rồi Phương Tiểu Anh không có..