Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 48: khởi đầu của bi kịch [3]






- Cách Hiên....

Cách Cổ Lạp hét lớn rồi chạy đến đỡ lấy Cách Hiên. Cô thấy viên đạn đó bắn thẳng vào tim của anh trai cô. Lòng của cô thắt lại. Cách Cổ Lạp không kìm chế được mà hét lớn trong tuyệt vọng.

\- Cách Hiên... Anh tỉnh lại đi... Anh... Anh trai...

Sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?

Cách Nam như không tin vào mắt mình, anh cũng bắt đầu kích động. Bất chấp thân thể yếu ớt mà bò về phía của hai người. Cả Cách Gia bây giờ chỉ còn lại 3 anh em họ thôi. Bây giờ Cách Hiên bị như vậy, rốt cuộc ông trời muốn trêu ngươi bọn họ như thế nào nữa đây.

Máu chảy ra ngày một nhiều. Cách Cổ Lạp lau mãi mà Cách Hiên không tỉnh lại. Tay cô run run đưa lên muốn kiểm tra hơi thở của Cách Hiên. Nhưng... Không có hơi thở... Cách Nam bò tới ôm lấy đứa em trai vào lòng.


\- Cách Hiên, đừng đùa nữa. Em dậy đi... 3 anh em chúng ta cùng về nhà... Cách Hiên...

Mặc dù Cách Nam có gọi bao nhiêu đi chăng nữa thì Cách Hiên cũng không thể tỉnh lại.

Từ nãy tới giờ, người không có phản ứng đó chính là Đông Thần. Hắn thất thần nhìn khẩu súng trên tay rồi nhìn về phía của Cách Hiên. Hắn... Không có cố ý... Vừa nãy, là Cách Hiên cầm tay của hắn tự bắn vào tim mình. Đúng rồi! Là kế hoạch của anh ta. Anh ta muốn cô hận hắn vì tự tay giết anh trai của của cô.

Đột nhiên, Cách Cổ Lạp hốt hoảng đưa tay ôm lấy đầu. Cô quằn quại lăn lộn dưới đất. Cú sốc vừa rồi đã ảnh hưởng tới đầu của cô. Giờ đây, nó đau nhức như bị ai bóp nát vậy.

Đông Thần vứt khẩu súng ra phía xa rồi chạy đến muốn đỡ lấy Cách Cổ Lạp. Nhưng cô thà đau chết cũng không muốn bàn tay nhuốm máu đó chạm vào mình.

\- Tránh... Xa... Tôi ra... Đông Thần...anh rốt cuộc muốn hành hạ tôi đến bao giờ... Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy... Sao có thể giết anh ấy... Tại sao...

Nghe cô nói vậy, Đông Thần muốn nắm lấy tay của cô. Ai ngờ, cô lại cho hắn một cái bạt tai.

\- Lạp Nhi, nghe anh nói... Anh không có cố ý giết Cách Hiên... Em...

Cách Cổ Lạp khóc cạn nước mắt. Hai mắt cô chợt hoa lên, đầu óc quay cuồng. Cuối cô không chịu được mà ngất đi. Đông Thần vội bò tới, nâng đầu cô lên ôm vào lòng.

\- Lạp Nhi... Anh... Xin lỗi.... Anh xin lỗi....

Tiếc là cô không nghe thấy hắn nói nữa rồi. Tất cả hắn làm đã quá sức chịu đựng của cô rồi. Vết thương này mãi mãi không thể lành lại. Cả căn phòng chợt trở lại dáng vẻ im ắng. Cách Nam cũng vì sốc nên ngất bên cạnh Cách Hiên. Sau mọi chuyện, cũng chỉ còn Đông Thần thẫn thờ ngồi đó.

Hắn ôm cô đứng dậy, gọi thuộc hạ tới phân phó mang thi thể của Cách Hiên đi chôn cất. Còn Cách Nam thì mang anh đến phòng khác gọi bác sĩ đến.

Bước từng bước khó nhọc trở lại căn phòng của hai người. Đông Thần đặt nhẹ Cách Cổ Lạp xuống giường. Hắn cũng mệt mỏi. Ai cũng rất đau khổ. Không chỉ có mỗi mình cô, hắn... Cũng đau không kém... Hắn không thể hiểu nổi bản thân đã yêu cô tới mức nào. Tính cách của hắn rất thất thường, rất hay nổi cáu. Chính vì vậy... Hắn mới để sự việc ngoài ý muốn này xảy ra.


Đông Thần nắm lấy tay của cô gục mặt xuống. Rốt cuộc phải làm sao đây...

\- Lạp Nhi... Em rốt cuộc muốn tôi sao đây....

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\- Bác sĩ Nhạc, tình trạng của cô ấy thế nào?

Vừa trông thấy bác sĩ Nhạc đi ra, Đông Thần có chút sốt ruột hỏi ngay.

\- Tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc đặc chế. Thuốc này sẽ khiến đầu của cô ấy thoải mái hơn. Nhưng, tác dụng phụ đó chính là cô ấy ễ có triệu chứng hay quên... Ngài nên chuẩn bị tinh thần bởi vì ngày nào đó cô ấy sẽ không nhận ra ai cả...

Đông Thần gật đầu rồi bảo quản gia tiễn bác sĩ Nhạc về.

Nếu như lời bác sĩ Nhạc nói, cô cũng rất có thể mất trí nhớ. Khung cảnh này giống hệt với lần trước trong bệnh viện. Tuy nhiên, lần này hắn sẽ đưa cô rời khỏi thành phố, đến một nơi khác. Như vậy, cô sẽ không gặp ai quen, cuộc sống của hai người mới có thể cứu vãn.

Nghĩ đến đây, Đông Thần đợi quản gia quay lại rồi dặn dò.

\- Tập hợp mọi người lại, thu dọn hành lí. Cả biệt thự sẽ chuyển hết sang Pari sinh sống!

Quản gia nghe vậy thì đưa tay lau mồ hôi trán.

\- Có vội vàng quá hay không? Hay ngài nghĩ lại xem sao?

\- Đây là lệnh!


Vậy là cả căn biệt thự rộn ràng cả lên. Tất cả mọi người đồng loạt thu dọn hành lí. Vì những người làm trong biệt thự toàn là người làm lâu năm, lại không có gia đình nên bây giờ ông chủ đi đâu đương nhiên họ theo đó. Thu dọn hết tất cả mọi thứ của mình. Còn đồ đạc nội thất trong biệt thự thì vẫn giữ nguyên không mang đi. Đơn giản vì ở Pari, Đông Thần đã có nguyên căn biệt thự rộng lớn rồi. Chính vì vậy, hắn đi du lịch ở đây cũng có chỗ để nghỉ ngơi mà không cần ở khách sạn cao cấp.

Tất cả có 10 chiếc xe khách lớn chở người làm và bảo vệ. Còn lại là chiếc xe đen của Đông Thần và Cách Cổ Lạp. Tất cả được di chuyển ngay khi trời bắt đầu về đêm.

Vé máy bay hắn đã đặt hết cho tất cả mọi người. Còn hắn sẽ đưa cô đi bằng trực thăng riêng của mình. Khi mấy chiếc xe khách đi rẽ ra sân bay, Đông Thần lại cho xe lái sang hướng khác tới tập đoàn. Trên sân thượng của tập đoàn cũng chính là bãi đỗ trực thăng riêng của Đông Thần. Nơi này ngoài hắn ra thì chỉ có Cát Nặc, Cát Nã và phi cơ riêng mới được lên sân thượng.

Xe đang chạy trên đường, chợt có tiếng động. Đông Thần ngay lập tức đạp chân phanh cho xe dừng lại. Hắn vội quay sang, cũng may cô vẫn còn ngủ nên yên tâm.

Phía trước có một đám người gặp tai nạn nên cãi nhau. Cảnh sát cũng xuất hiện mà mãi không giải quyết được. Có vài tên cả gan lao tới đấm đối phương. Bọn họ đánh nhau lật người lên mũi xe của hắn.

Đông Thần nhìn đồng hồ rồi bực dọc xuống xe. Hắn nhanh chóng xử lí hai tên kia bằng mấy cú đấm rồi mang chúng tới ném cho cảnh sát.

\- Đúng là mất thì giờ!

Thấy đám xe trước mặt đã được dãn ra hai bên. Đông Thần bấy giờ mới trở về xe của mình. Nhưng, khi hắn vừa mở cửa xe ra... Hai mắt liền âm u tới đáng sợ.

Cách Cổ Lạp còn đang hôn mê trên xe giờ đã biến mất.