Mấy ngày nằm viện thôi nhưng ngày nào Đông Thần cũng tặng hoa cho cô như những gì đã hứa. Có ngày hắn hưng phấn cứ cách mấy tiếng tặng một lần. Có ngày ủ rũ thì ít nhất cũng phải tặng gần chục bó hoa. Giờ đây, hoa trong phòng bệnh của cô đã chật kín không còn chỗ để nữa.
Rốt cuộc. Cách Cổ Lạp cũng không thể chịu nổi nữa trừng mắt với Đông Thần.
\- Phòng bệnh của em không phải phòng để hoa. Cả cái căn phòng rộng như vậy chứa hơn 100 bó hoa thì nhét đâu cho xuể nữa?
\- Tôi chỉ làm theo ý của em.
Cô đến bó tay với hắn. Cô công nhận rằng IQ của Đông Thần rất cao. Mọi tình huống bất ngờ phát sinh hắn cũng có thể giải quyết nhanh gọn. Nhưng EQ của hắn thì ngược lại. Vô cùng thấp... Đến nỗi cô không thể nào chấp nhận được.
Hôm nay là ngày thứ 7 cô nằm viện, vết thương không còn đau nữa. Cách Cổ Lạp nhàm chán một mình trong phòng bệnh. Cô gọi y tá vào rồi nhờ cô ta kết nối điện thoại của cô với chiếc màn hình lớn. Xong xuôi đâu đấy, Cách Cổ Lạp cho tất cả ra ngoài. Cô vội lấy điện thoại của mình ra gọi video cho Nhiếp Lạc Dật.
Khi màn hình vừa hiển thị cực đại trên màn hình, một tiếng hét chói tai vọng đến khiến. Tuy nhiên, Cách Cổ Lạp không mấy ngạc nhiên vì cô biết đó là giọng của ai.
Hình ảnh Nhiếp Lạc Dật hiện lên màn hình, phía sau hắn là Phong Hữu Đằng với toàn thân bê bết máu đang bị trói trên ghế.
\- Chị gọi cho tôi hơi muộn đấy. Suýt nữa tôi giết ông ta luôn rồi.
\- Ông ta có khai ra ai không? Cái người tên Loss đấy là ai?
\- Không dám khai, có vẻ ông ta sợ hắn hơn là sợ chết. Tôi cũng đang thắc mắc rằng tên đó là tên nào mà lại khiến cho mọi người sợ hãi như vậy. Chị tính thế nào?
Cách Cổ Lạp suy nghĩ một hồi rồi tựa đầu ra đằng sau. Ánh mắt của cô chợt biến đổi. Lão già Phong Hữu Đằng này đã gián tiếp hại bao nhiêu người, không moi được thông tin thì ông ta cũng chỉ là tên vô dụng. Vả lại, lão cái già này đâm cô một phát suýt chết....
Giọng của Cách Cổ Lạp chợt lạnh tanh.
\- Giết đi!
\- Được thôi! Mà... Chị nhớ dưỡng thương cho tốt...
Phía bên màn hình vọng đến tiếng súng chói tai. Màn hình rung lắc dữ dội rồi vụt tắt.
Cô thừa nhận rằng bản thân không phải người tốt nhưng... Bất cứ ai dám động đến cô, thì chắc chắn cô sẽ không để cho người đó có đường lui được.
Điện thoại lúc này tiếp tục đổ chuông. Cách Cổ Lạp mở màn hìn lên nhưng bên kia chỉ là một màn đen sì. Cô tưởng tín hiệu kém định tắt đi, ai ngờ một giọng đàn ông vang lên.
\- Quý cô, hân hạnh làm quen.
Đối phương có vẻ rất thần bí, lại không để cho cô nhìn thấy mặt. Cách Cổ Lạp cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn.
\- Anh là ai?
\- Tôi là Loss, người muốn hợp tác với quý cô. Cô thấy sao nếu về phía của tôi?
Thì ra, cái tên này chính đầu đầu sỏ của mọi chuyện. Hắn chính là cái tên ác ma trong mắt Phong Hữu Đằng. Nhưng cô vẫn thắc mắc rằng hắn đã làm gì khiến Phong Hữu Đằng dù chết cũng không chịu khai ra?
\- Hợp tác? Anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh?
Đối phương chợt cười lớn.
\- Chỉ muốn cô về phía tôi mà thôi. Tôi sẽ cho cô thời gian.
\- Dù có cho hay không thì vẫn vậy thôi. Anh đừng có mà mất công. Tôi không đứng về phía ai cả. Tôi làm gì là quyền của tôi!
\- Vậy thì... Chúc quý cô may mắn. Đừng nên can thiệp sâu quá vào chuyện của Nhiếp Gia. Hậu quả cô không gánh nổi đâu.
\- Tôi cứ can thiệp đấy! Thần kinh!
Nói rồi Cách Cổ Lạp tiện tay tắt máy. Cô ghét nhất là ai dám uy hiếp mình.
Mà ngay phía toà nhà cao ốc đối diện, một tay sát thủ đang sẵn sàng nhận lệnh bắn tỉa. Khẩu súng nhắm chuẩn xuyên qua lớp kính chĩa thẳng vào đầu cô. Cách Cổ Lạp không biết, bản thân đang gặp nguy hiểm.
Một cuộc điện thoại gọi đến cho tên sát thủ. Loss ra lệnh.
\- Bắn đi!