Tối đó, Cách Cổ Lạp không về biệt thự. Đông Thân có gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng vô dụng.
Sau một hồi kiên trì của hắn, cuối cùng Cách Cổ Lạp cầm chiếc điện thoại lập tức vứt xuống sông lớn.
Cô đứng trên chiếc cầu đông người qua lại, bản thân hít thở không khí lành lạnh của gió. Mọi thứ luôn tất bật bận rộn, duy chỉ có cô là vẫn như vậy, không có thay đổi. Nhiều lúc, Cách Cổ Lạp đặt ra câu hỏi tại sao ông trời lại để cho cô trọng sinh sống tiếp?
Cô cúi đầu xuống xem dòng nước đang chảy xiết bên dưới, đột nhiên một cánh tay vươn ra ôm lấy eo của cô. Cách Cổ Lạp bất thình lình bị ai đó kéo lại phía sau đến chỗ an toàn.
\- Dù có suy sụp cũng đừng tự tử chứ?
Giọng nói này có chút quen thuộc, lúc này Cách Cổ Lạp mới quay người lại.
Người vừa tưởng cô nhảy cầu tự tử không ai khác chính là Phương Kỷ.
\- Phương tiên sinh? Sao anh lại ở đây?
\- Tôi vô tình đi ngang qua, thấy có người định nhảy cầu nên mới xuống xe ngăn cản.
\- Anh tốt thật, nhưng rất tiếc... Tôi không có ý định tự tử.
Cô chỉ muốn cúi xuống xem dòng nước bên dưới chảy mạnh ra sao thôi. Chứ cô làm gì có can đảm để nhảy cầu tự tử chứ.
Bị Đông Thần từ chối cô cũng không đau lòng quá mà chỉ buồn thôi. Chẳng thể vì lí do nhảm nhí ấy kết liễu cuộc đời.
\- Tôi thấy tâm trạng cô không tốt, cô đói chưa?
Cái bụng của cô đúng là réo đúng lúc. Phương Kỷ chỉ cười rồi nắm lấy tay của Cách Cổ Lạp dẫn lên chiếc xe đang đỗ gần đó.
Phương Kỷ để cho Cách Cổ Lạp chọn địa điểm ăn, cô không chọn nhà hàng cao cấp mà chọn một quá ăn nhỏ. Bước vào trong quán, Cách Cổ Lạp làm như thông thuộc mà gọi món ngay.
1 phần cháo gà, 1 bát phở bò thơm lừng được đưa lên. Mùi vị quả là giống với lúc trước. Cô nhớ hồi cô còn là sinh viên, cô hay cùng bạn vào những quán ăn như vậy thưởng thức đồ ăn. Tuy những quán ăn như vậy không bằng nhà hàng đắt tiền nhưng lại khiến cho người ta cảm giác ấm cũng giản dị.
Nhìn bát phở trước mặt, Phương Kỷ bày ra bộ dạng suy tư trầm lắng nghiên cứu.
\- Ăn cái này cần phải dùng đũa. Mà... Anh có biết dùng đũa không?
\- Tôi... Lần đầu tiên ăn món này...
Quả đúng là như vậy. Phương Kỷ xuất thân từ gia đình quyền thế. Những món ăn bình dân như vậy anh ta chưa bao giờ ăn cả chứ chưa có nói đến việc cầm đũa. Thường thì khi ăn, Phương Kỷ thường dùng dao và dĩa cắt thịt...
Cách Cổ Lạp thở dài, cô đứng dậy vòng qua cầm lấy tay của Phương Kỷ dạy anh ta cách cầm, từ từ điều khiển đũa bằng tay phải. Gắp một ít phở lên cho vào thìa cầm tay trái rồi đưa lên miệng.
Gương mặt của cô gần ngay sát mặt của Phương Kỷ khiến anh ta có chút bối rối.
Xong xuôi đâu đấy, cô trở lại chỗ ngồi của mình.
\- Anh, cho vào miệng thử xem.
Phương Kỷ nghe lời, đưa thìa vào miệng. Vị mềm mềm của phở cùng với hương vị đậm đà khiến anh có cảm xúc rất lạ.
\- Ngon quá, thật không ngờ lại có món ăn ngon như vậy!
\- Vậy thì lát anh trả tiền nha?
Cách Cổ Lạp không quên lợi dụng Khương Kỷ. Vừa nãy cô đánh rơi mất túi xách ở đâu không nhớ, hiện tại không có tiền nên đành mặt dày đi ăn ké soái ca.
\- Được!
Hai người vui vẻ dùng bữa mà không biết phía bên kia đường rất nhiều ống kính của máy ảnh đang chụp liên tục.
Tại biệt thự của Đông Thần.
\- Thưa ngài, chúng tôi có nhặt được túi xách của phu nhân và chụp được những bức hình này.
Đông Thần cầm lấy túi xách của Cách Cổ Lạp. Tiện tay nhận lấy những tấm hình chụp được từ tay của thuộc hạ. Trong tấm hình, cô vui vẻ cười nói với Phương Kỷ, khác xa với vẻ mặt lúc ở gần hắn.
Bàn tay của Đông Thần vò chặt những tấm hình trong tay rồi ném thẳng vào thùng rác.
Hắn vốn còn cảm thấy có lỗi với cô. Hắn không tìm được cô thì trong lòng hết sức lo lắng. Vậy mà, cô lại dám dây dưa với người đàn ông khác sau lưng hắn!
\- Tốt, Cách Cổ Lạp... Rất tốt...
Phương Kỷ sao? Giỏi lắm... rất biết nhắm mục tiêu...