Tổng Tài: Anh Sai Rồi

Chương 13: sự rung động nhẹ nhàng






- Đông Thần, em muốn uống nước cam.

\- Đợi một lúc tôi lấy cho cô!

Từ sau khi lên du thuyền trăm triệu, Cách Cổ Lạp chỉ ngồi một chỗ ngắm cảnh còn Đông Thần chính thức trở thành một người hầu chính hiệu.

Không một lúc nào hắn được nghỉ ngơi. Hễ động một tý là Cách Cổ Lạp lại ngáp ngắn ngáp dài sai vặt.

Nhưng vì hắn là người luôn giữ quy tắc nên bắt buộc phải làm theo những gì cô nói không một lời phản kháng.

\- A... Đút cho em ăn hoa quả chứ?


Đông Thần từ tốn ngồi xuống bóc vỏ nho rồi bỏ vào miệng của Cách Cổ Lạp.

Những tên vệ sĩ theo sau ai nấy cũng muốn phì cười lắm nhưng vì chủ nhân ở trước mặt nên phải cố gắng nhịn cười.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thảm hại chật vật này của Đông Tổng. Đường đường là tỷ phú giàu nhất Đế Đô, bây giờ lại quỳ gối hầu hạ vợ.

Cách Cổ Lạp muốn nghe nhạc, Đông Thần liền đeo tai nghe vào cho cô.

Khi xuống du thuyền, Cách Cổ Lạp muốn đi mua sắm, Đông Thần đi bên cạnh xách đồ cho cô.

Vào một nhà hàng sang trọng, Cách Cổ Lạp gọi mấy món Á. Cô cúi xuống ăn, nhưng mái tóc dài xoã xuống, Đông Thần biết ý lấy từ trong túi ra một chiếc dây buộc tóc cột lên cho cô.

Điều này khiến cho những vị khách nữ ở đây đều đồng loạt ồ lên ngưỡng mộ.

Nếu Cách Cổ Lạp ngại bóc vỏ tôm, Đông Thân kiên nhẫn ngồi bóc cho cô.

Hai tay chống cằm, nhìn vẻ đẹp cuốn hút này của Đông Thần. Bất giác, Cách Cổ Lạp rất cao hứng. Mắt nhìn của cô quả nhiên là chuẩn. Đông Thần chính là cực phẩm trong vô số đàn ông.

Đáng tiếc hắn dám chọc tới cô, vì vậy cô sẽ hành hắn một thời gian để bù đắp đã.

Bỗng Cách Cổ Lạp ngoài người ra hôn nhẹ vào bên má của Đông Thần. Động tác của hắn dừng lại, hàng lông mày nhíu chặt, thần thái có chút bàng hoàng.

\- Bóc tiếp đi, khi nào em rảnh lại thưởng cho anh một nụ hôn.

Đông Thần ho nhẹ, nhưng nhanh chóng chăm chú bóc vỏ tôm cho cô. Bên ngoài tuy bình tĩnh như vậy nhưng bên trong tim đập loạn cả lên.


Ăn no xong trời cũng xế chiều, Cách Cổ Lạp cùng Đông Thần ngồi trên chiếc xe sang trọng trở về. Vừa ngồi cô vừa giơ bàn tay ra ngắm chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út. Nếu để ý kĩ thì thấy Đông Thần cũng đeo một chiếc giống hệt của cô.

Đây là nhẫn cặp nhẫn đôi phiên bản giới hạn. Vô tình nó lọt vào mắt xanh của Cách Cổ Lạp, cô đã quẹt thẻ mua chúng rồi đeo nhẫn cho Đông Thần.

Ban đầu hắn cảm thấy khó chịu nhưng vì Cách Cổ Lạp bắt đeo nên hắn đành miễn cưỡng.

Tiếc là trên đường là giờ cao điểm. Ô tô tắc đường xếp một hàng dài mãi mới nhích lên được một ít. Cách Cổ Lạp thấy khó chịu trong người liền quay sang nói với Đông Thần.

\- Em xuống đi bộ trên vỉa hè hít thở không khí một chút. Lát em quay lại.

\- Nhớ nhanh lên.

\- Biết rồi!

Cô lại không nhịn được vươn người hôn vào bên má của Đông Thần. Sau đó nhanh chóng xuống xe. Thâý bóng dáng của Cách Cổ Lạp khuất dạng, khoé miệng của Đông Thần chợt cong lên một đường cong đẹp đẽ. Hắn chạm vào bên má vừa được cô hôn tủm tỉm.

\- Cảm giác này... Không tệ...

Cách Cổ Lạp vươn vai đi được một đoạn đường. Đột nhiên có ai đó chạm nhẹ vào vai cô. Cách Cổ Lạp theo bản năng giơ chân đá cho đối phương một cái, ai ngờ đòn của cô bị phá giải một cách dễ dàng.

\- Cô biết karate sao?

\- Hả?

\- Xin lỗi, chiếc khăn tay của cô rơi dưới đất. Tôi chỉ muốn trả lại cho cô thôi!


\- A....

Cách Cổ Lạp xấu hổ thu chân lại cúi xuống xin lỗi rối rít đối phương. Khi cô nhận lấy chiếc khăn, ngẩng đầu lên phát hiện ra trước mặt cô là một người đàn ông.

Chính xác là một... Một mĩ nam...

Làn da trắng bóc, gương mặt góc cạnh với mái tóc đen cuốn hút. Thân hình cao lớn khoẻ mạnh kết hợp với bộ đồ thể thao trên người.

Suýt chút nữa Cách Cổ Lạp chảy nước miếng, ánh mắt chăm chú nhìn mĩ nam trước mặt.

\- Cô à? Cô không sao chứ?

\- À, không sao, không sao đâu soái ca. Thật sự rất cảm ơn anh nhiều...

Cô lúng túng cúi xuống cảm ơn. Ai ngờ đầu lại đập vào trước bờ ngực rắn chắc của đối phương. Đã vậy, số lại đen hai chân đi kiểu gì mắc vào nhau... Vậy là... Cô ngã vào lòng của soái ca trước mắt...

Bây giờ cô xấu hổ không có lỗ chui. Thật là, cái tính mê trai này đầu thai cũng không hết...