Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 97: 97: Hương Vị Mang Tên Vợ





Sau khi rời phòng ngủ, Nguyên Phong đi về phía gian bếp nhỏ, hình ảnh An Nhiên đang bận rộn nấu ăn đập vào mắt anh,cảm xúc hạnh phúc lan tràn, anh nghe thấy tim mình đập lên loạn nhịp, ở bên cô, mỗi phút giây đều là trân quý, cô mang lại cho anh hương vị của gia đình, của những tháng ngày xưa cũ.

An Nhiên đặt cháo lên bàn, cô quay qua nhìn anh cất giọng dịu dàng:
_ Đồ ăn đã chín rồi! Anh mau qua ăn đi kẻo nguội.

Nguyên Phong đưa mắt tới mấy món ăn trên bàn, vẫn là mấy món ăn lần đầu cô nấu cho anh ăn năm đó, thực sự nó rất ngon,nhưng vì sự kiêu ngạo ngày đó anh không chịu thừa nhận,còn không cho cô nấu ăn, hiện tại nhìn thấy mấy món thanh đạm này anh thực sự cảm thấy vô cùng xúc động, cô đã xuất hiện một cách chân thực nhất, không hề mờ ảo trong mỗi giấc mơ của anh.

Nguyên Phong lặng lẽ ngồi xuống cầm muỗng lên tao nhã ăn cháo, sự ngọt ngào lan khắp tim anh.

An Nhiên đứng yên lặng nhìn anh như chờ đợi anh nhận xét món ăn cô nấu, thấy anh yên lặng cô cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện anh cầm muỗng lên ăn phần cháo của mình.

Mà lúc này Nguyên Phong không nhanh không chậm buông lời:
_ Thực sự rất ngon vẫn y như năm đó lần đầu em nấu anh đã ăn hết không chừa lại chút nào.


Vành mắt anh có chút ẩm ướt,anh nhìn An Nhiên chan chứa thâm tình, An Nhiên suýt bị sặc cháo, cô ngước đôi mắt đẹp nhìn anh,không phải năm đó anh không thích ăn những món ăn do cô nấu hay sao? An Nhiên bật thốt giọng rất nhỏ nhưng Nguyên Phong vẫn nghe vô cùng rõ:
_ Không phải anh chán ghét nó à.

_ Ai nói với em anh ghét ăn cơm do nấu? ngược lại rất thích, nhưng vì ngu ngốc mà bỏ lỡ quá nhiều, An Nhiên anh xin lỗi năm đó đã không trân trọng em.

An Nhiên sững sờ nhưng rất nhanh cô lấy lại bình tĩnh, bàn tay để trên bàn nắm chặt lại, ai nói cô không đau? chỉ là cố ý giả bộ mạnh mẽ, nhưng hễ ai nhắc tới chuyện xưa là lòng cô lại như bị cái gai đâm lâu ngày hễ động là lại rỉ máu.

Giọng cô có chút run rẩy nhưng vẫn nhàn nhạt lên tiếng:
_ Tôi quên rồi! anh mau ăn đi nay tôi tới cửa hàng làm việc, tôi thấy anh đã bớt sốt rồi, anh có thể về nhà của mình tôi còn phải đi làm không thể chăm sóc anh được.

_ Em là muốn đuổi người?
Ánh mắt anh trầm buồn nhìn cô như muốn tìm thấy một chút sự lo lắng trong đó, nhưng An Nhiên đã vội đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn ăn cô cúi đầu cố che dấu sự hỗn loạn trong lòng mình.

_ Ý tôi là anh ở nhà sẽ có Thím Trương hoặc Tiểu Hồng chăm sóc chứ ở đây e không tiện.


_ Không cần họ chăm sóc, anh chỉ muốn ở đây.

_ Chúng ta li hôn rồi, đừng ngang ngược nữa.

An Nhiên có chút giận,cô bỏ chén lại chạy vào phòng.

Tại sao con người anh có thể vô lí như vậy, lúc li hôn không một chút lưu luyến, bây giờ cứ muốn đảo lộn cuộc sống bình lặng mà 5 năm qua cô đã cố gắng hết sức để cân bằng chứ.

Khi bình tâm lại An Nhiên đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng bóng dáng anh không còn ở đây nữa, đưa ánh mắt đảo quanh như tìm kiếm nhưng không thấy, trái tim cô có chút mất mát, đi tới phòng ăn mọi thứ đều sạch sẽ, đặc biệt chén đĩa đều được rửa và cất vô cùng ngọn ngàng.

Trên bàn ăn một tờ giấy nhỏ được đặt dưới bình hoa bách hợp.

An Nhiên đưa tay lấy nó lên đưa mắt đọc từng nét chữ cao ngạo của anh!
"_ An Nhiên! anh có việc gấp cần giải quyết, buổi tối anh sẽ quay trở lại, hãy chờ anh.

".