Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 3: 3: Đau Đớn





Đại sảnh hôn lễ đang rất náo nhiệt mọi người đã tới đông đủ tất cả chỉ chờ cô dâu bước xuống.

Một người phụ nữ chợt cất giọng:
_Oa! Cô dâu tới rồi kìa thật sự xinh đẹp động lòng người!
Tất cả khán phòng ngước nhìn về phía cầu thang nơi An Nhiên và Lệ Vũ đang nhẹ nhàng đi xuống.

Mọi người đều sững sờ không ngờ nhà họ Mạc lại có cô con gái xinh đẹp như vậy.
_ Thực sự quá xinh đẹp nha!
_ Tuyệt sắc giai nhân!
_ Không hổ danh làm dâu của Hàn Gia!
_ Hàn tổng tài giỏi anh tuấn thì phải lấy người vợ mỹ nhân như này mới xứng chứ!
_ Thật sự muốn bắt về nuôi mà! Tiếc quá đã là người phụ nữ của Hàn Nguyên Phong! ( một người đàn ông thốt lên)

Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười châm trọc:
_Nếu như muốn chết sớm thì lên cướp về ha ha, nên nhớ phụ nữ đẹp chỉ được nhìn không được phép động
Người đàn ông kia mặc dù giận tái mặt nhưng cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Lại một giọng nữ cất lên:
_Gương mặt đẹp như vậy thì ko cần trang điểm cũng động lòng người.
_Hình như cô ấy trang điểm rất nhẹ gần như để mặt mộc luôn kìa!
_ Thật ghen tỵ mà!
...
Cả hội trường một mảnh huyên náo mỗi người một câu nhìn không rời mắt bóng dáng nhỏ nhắn khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh xa hoa tôn lên làn da không tỳ vết trắng muốt của An Nhiên.

Khuôn mặt tiêu chuẩn vàng tương xứng vầng trán cao,đôi mắt to tròn đen láy, hàng lông mi rất dày và dài cong vút như cánh bướm,sống mũi cao thẳng với đôi môi hồng cong lên một nụ cười rất ấm áp ngọt ngào khiến người đối diện muốn yêu thương bảo vệ.
Mà ở giữa sân khấu một bóng dáng cao lớn đôi chân thẳng tắp mặc trên mình bộ âu phục màu xanh lam đậm,hàng thủ công của Ý vừa vặn với thân hình hoàn mỹ, ngũ quan anh tuấn với đôi mắt chim ưng thâm thúy đang nhìn về phía An Nhiên không biểu lộ một chút cảm xúc gì.Anh đứng đó thâm trầm nhìn An Nhiên đang đi tới.
Khi An Nhiên đi đến sân khấu anh mới vươn tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì hồi hộp của cô,cho dù chỉ là một cuộc hôn nhân vì vật chất nhưng đối với cô nó rất quan trọng và ý nghĩa bởi vì cô được gả cho người đàn ông cô yêu thương, cô muốn được cùng anh sống dưới một mái nhà được nấu những bữa cơm ấm áp cho anh,mỗi buổi sáng cùng nhau thức dậy như vậy sẽ thật hạnh phúc.

Tim cô đập thình thịch bây giờ cô ở rất gần anh có thể ngắm nhìn anh rất gần mà không phải từ xa nhìn anh nữa, cảm xúc không nói lên lời nước mắt hạnh phúc đảo quanh hốc mắt, cố gắng kìm nén để nó không rơi xuống cô nhìn anh chăm chú như chỉ sợ đây là một giấc mơ chỉ cần cô chớp mắt sẽ tan biến.
Nguyên Phong trao cho cô bó hoa hồng trắng nhìn thấy hành động của anh cô mới biết mình không phải đang mơ,tay run run nhận lấy giọng cô rất nhẹ:
_Dạ cảm ơn anh!
Rồi khoác tay anh đứng trước nguời điều hành hôn lễ vô cùng nghiêm túc.
Sau khi trịnh trọng đọc xong mở đầu ông đọc đến phần tuyên thệ:
_ Cô Mạc An Nhiên cô có đồng ý lấy anh Hàn Nguyên Phong làm chồng cùng anh ấy vượt qua tất cả thăng trầm của cuộc đời dù giàu sang hay nghèo hèn dù ốm đau hay bệnh tật cũng nắm tay anh ấy đến hết cuộc đời hay không?
Mạc An Nhiên cất giọng ngọt ngào:
_Con đồng ý!
Nghe câu trả lời của cô ông mỉm cười đọc tiếp:
_Anh Hàn Nguyên Phong anh có đồng ý lấy cô Mạc An Nhiên làm vợ cùng cô ấy vượt qua tất cả thăng trầm của cuộc đời dù giàu sang hay nghèo hèn dù ốm đau hay bệnh tật cũng nắm tay cô ấy đến hết cuộc đời hay không?
Cả hội trường rất yên lặng chỉ để nghe lời tuyên thệ của hai nhân vật chính hôm nay.
Hàn Nguyên Phong quay sang nhìn An Nhiên đáy mắt lạnh lẽo ánh lên sự chán ghét cùng khinh thường nhưng chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi anh khôi phục lại như bình thường lãnh đạm nói:

_ Con đồng ý!
Nói rồi anh cúi đầu sát tai An Nhiên nói nhỏ bằng giọng âm trầm lạnh giá,hơi thở bạc hà lạnh lẽo phả vào tai cô chỉ đủ hai người nghe thấy:
_Sẽ đáp ứng cô một cuộc sống như mơ mà sống không bằng chết.
An Nhiên sững sờ đôi mắt to tròn mở lớn nhìn anh, trái tim như rơi vào hầm băng lạnh lẽo dường như vừa bị đâm một nhát chí mạng khiến nó không thở được, đau đớn lan tràn nước mắt vô thức rơi xuống đầy mặt.

Đây là gì? là như thế nào? cô không hiểu thực sự không hiểu?
Hàn Nguyên Phong đứng thẳng người không thèm liếc cô một cái.
Tất cả hội trường sau khi nghe câu trả lời của anh xong thì đồng loạt vỗ tay họ thấy cô dâu dàn dụa nước mắt nhưng họ nghĩ cô dâu đang khóc vì hạnh phúc mà đâu biết rằng ác mộng mới bắt đầu đối với cô.
Cô biết anh không yêu cô,cô biết người anh yêu là Vân Kiều vẫn luôn là như thế nhưng hiện tại Vân Kiều đã chết trong vụ nổ xe hơi cách đây một năm.Dù là cuộc hôn nhân chính trị cô cũng ước mơ rằng dù anh không yêu cô chỉ cần để cô ở bên anh cô sẽ cố gắng để đi vào lòng anh nhưng cô thật không ngờ tất cả chỉ là ước mộng của một mình cô bây giờ cô chỉ thấy sự thù hận và chán ghét trong mắt anh.
Một hôn lễ vì tiền mà người ba cô yêu thương gật đầu đem cô gả đi để cứu lấy công ty của nhà họ Mạc.Nhưng cô không được ông dẫn tới trao cho con rể được ông mở lời chúc phúc vì nghi ngờ cô hãm hại Vân Kiều khiến em ấy chết,mà giờ Nguyên Phong cũng dùng ánh mắt như muốn gi3t chết cô để nhìn cô vậy.
Bây giờ cô đã hiểu thì ra anh muốn lấy cô vì có mục đích anh muốn cưới cô để trả thù vì nghi ngờ cô là kẻ chủ mưu hại chết Vân Kiều người phụ nữ của anh.
_Haha.
Tất cả xoay tròn trong đầu của An nhiên khiến cô nảo đảo đứng không vững cô cố gắng chấn tĩnh lòng mình cô không thể để mọi người biết cô đang hoảng loạn như thế nào bởi vì phải hoàn thành nốt buổi hôn lễ để hai gia tộc không mất mặt...
Nguyên Phong vẫn đứng im bên cạnh xem tất cả biểu hiện của cô thu vào mắt bộ dạng lạnh lùng thờ ơ như mọi thứ không liên quan đến mình.
Mà khi anh vừa cất tiếng xong thì người điều hành buổi hôn lễ thấy có cái gì đó không đúng ông đã tác thành cho không biết bao nhiêu cặp cô dâu chú rể mà chưa thấy chú rể nào lạnh lùng đến vậy không hề nở một nụ cười không nhìn ra sự ấm áp nào tất cả không khí xung quanh ông như giảm thêm mấy độ lạnh thật sự rất lạnh! Thấy bầu không khí không đúng lắm nhưng ông vẫn phải tiếp tục làm nốt những thủ tục còn lại để xong buổi lễ ông nói:

_ Bây giờ là phần trao nhẫn cưới mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau.
Một tiểu đồng xinh đẹp tiến tới bưng khay có hộp nhẫn bên trên đưa tới trước mặt hai người Nguyên Phong mở nắp lấy một chiếc nhẫn giơ tay để kéo bàn tay run rẩy lành lạnh của cô đeo vào ngón áp út và tới lượt cô lấy chiếc còn lại để đeo vào ngón tay anh,bàn tay anh rất rộng nhưng không hề có độ ấm nào,cô ngước nhìn anh muốn tìm kiếm một chút dịu dàng trong mắt anh mà không hề thấy dù chỉ một chút.
Trao nhẫn xong cả hội trường lại lần nữa vỗ tay tiếng hò hét vang lên:
_ Hôn đi!
_ Hôn đi!
...
Một mảnh náo nhiệt.
Nguyên Phong vòng tay qua eo cô kéo cô tới gần mình cúi đầu chạm nhẹ đôi môi mỏng bạc lên môi cô rồi vội vã thu người về buông cô ra đầy lạnh lùng như không muốn chạm vào thứ rác rưởi vậy!
Đáy lòng An Nhiên như chết lặng cô âm thầm chịu đựng đến hết buổi hôn lễ con đường cô đã chọn định sẵn không có đường lui.

Có phải tình yêu là thứ luôn khiến con người ta cố chấp và mất hết tôn nghiêm hay không? cô cũng không biết nữa mặc dù trái tim đang đau khổ hụt hẫng mà vẫn chấp niệm rằng cô sẽ khiến anh quay đầu nhìn về phía cô dù chỉ một lần.

Nhưng liệu rằng chấp niệm của cô có sai hay không? Tình yêu khiến con người ta mù quáng nhưng cô không hối hận vì cô không làm gì sai cả.Cô đã yêu anh mười năm, từ ngày cô còn là cô bé mười tuổi lần đầu gặp anh cho tới bây giờ mọi thứ cô đều nhớ rõ nhưng có một người đã sớm vội quên lời hứa năm nào...! Đây là ước mộng đẹp đẽ hay là ước mộng đau thương?.