Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 26




Chương 26

“Sợ gì? Tôi đi với cô!” Quan Triều Viễn đặt một tay lên vai Tô Lam.

Tô Lam lập tức hất tay anh ra: “Vậy được rồi”

Nhân viên đưa Tô Lam và Quan Triều Viễn đi thẳng lên tầng, đến một phòng nào đó trên tầng, anh ta dừng lại: “Cô Tô, đi vào đi, các đạo diễn đều đang chờ cô”

Tô Lam vô thức nhìn về phía Quan Triều Viễn.

“Không sao đâu! Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì kêu lên, tôi sẽ xông vào!”

Tô Lam gật đầu, ở đây là tầng ba, bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa người đàn ông này ở ngay bên ngoài.

Cô đẩy cửa bước vào, vừa vào liền thấy đạo diễn Lâm Xuyên ngồi chính giữa, đang cùng thảo luận với hai vị phó đạo diễn vừa rồi Trời ạ, đạo diễn Lâm Xuyên lại đích thân đến xem cô thử vai!

Trái tim của Tô Lam liền muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Trợ lí ở bên cạnh đạo diễn Lâm Xuyên thấy Tô Lam đi vào, lập tức đi tới bên cạnh cô, đưa cho cô một tờ giấy: “Đây là lời thoại, cô xem trước đi, cô có ba phút để chuẩn bị”

Tô Lam đón lấy tờ giấy, tay còn đang run lẩy bẩy.

Thấy cô như vậy, trợ lí lắc đầu, đến chút dũng khí này cũng không có, sợ là không được rồi Tô Lam cố gáng hít sâu một hơi, giúp bản thân trở nên bình tĩnh, bắt đầu nhớ lời thoại trên giấy.

Lời thoại trên giấy không hề nhiều, hơn nữa không có miêu tả bối cảnh, chỉ có thể thông qua những lời thoại kia để đoán ra bối cảnh.

Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh.

Trợ lí khẽ nhắc đạo diễn Lâm Xuyên, lúc này ông mới dừng thảo luận với hai vị phó đạo diễn.

“Được rồi, có thể bắt đầu rồi, đừng căng thẳng, tự do phát huy” Đạo diễn Lâm Xuyên nói.

Tô Lam gật đầu, đi tới chính giữa các vị đạo diễn.

Không có trang phục diễn, không có âm nhạc, không có miêu tả bối cảnh, chỉ có lác đác vài câu thoại Điều này đối với bất kì một diễn viên nào đều là một thử thách rất lớn, nhưng cũng là một cơ hội, dù sao không gian có thể phát huy khá lớn.

Hai vị phó đạo diễn nói năng không lễ độ với Tô Lam vừa rồi cũng ngẩng đầu lên.

Chính vào lúc mọi người chờ đợi màn biểu diễn của Tô Lam, cô đột nhiên “phịch” một cái bò nhoài xuống đất.

Đừng nói là hai vị phó đạo diễn vừa rồi, đến đạo diễn Lâm Xuyên cũng bị dọa giật mình, không biết đây là chiêu thức gì.

Sau khi bò nhoài ra đất, cả người Tô Lam hơi run run, sau đó lại từ từ bò dậy, hai tay miễn cưỡng chống đỡ thân người, cả người run lẩy bẩy, dường như một giây sau sẽ ngã xuống.

“Tôi và Liên Uy cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ hồn nhiên, anh ấy đối xử với tôi cực kì tốt, luôn nhường nhịn tôi, tôi yêu anh ấy, tôi rất yêu anh ấy, hơn nữa, chỉ yêu mình anh ấy..”

Đôi mắt của Tô Lam chứa đượm những giọt nước mắt như pha lê, chỉ là những giọt nước mắt ấy cứ rưng rưng nơi hốc mắt chứ không rơi xuống, khiến đôi mắt cực kì rung động lòng người, cũng khiến ánh mát lộ ra vẻ quật cường.

Lúc cô nói lời thoại, còn cắn chặt môi mình.

Nói xong lời thoại, cô đau khổ nhảm mắt lại, lúc này, nước mắt mới từ từ rơi xuống.

Đạo diễn Lưu Xuyên nhìn về phía cô gái này, tóc của cô hơi rối, trên người như còn có vài vết thương, được lời thoại tô điểm, dường như càng thêm phù hợp.

Rõ ràng là chỉ biểu diễn hai phút, ba vị đạo diễn lại mãi mới định thần lại được, dường như cảm xúc đã bị kéo theo đó.

Tô Lam lau qua mặt, đứng dậy: “Đạo diễn, tôi diễn xong rồi”