Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 992




Toà nhà tổng thống, Tô Thắm chính thức tiến vào giai đoạn nôn nghén ba tháng đầu thai kỳ, lúc mới biết mang thai, cô cứ cho rằng bản thân sẽ thắng lợi vượt qua ba tháng đầu thai nghén, bởi vì lúc đó cô một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.

 

Nhưng mà không qua mấy ngày, cô liên tục nôn khan, mà đồ ăn mỹ vị lúc bình thường, bây giờ nhìn thấy một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Điều này làm Diệp Đông rất lo lắng, bình thường anh phục dịch bên cạnh tổng thống, ngày ba bữa cứ căn cứ theo khẩu vị của ngài mà làm, bây giờ khẩu vị của Tô Thắm trở nên bắt thường.

 

Hiên Viên Thần mấy ngày nay cũng chọn xử lý công việc ở thư phòng, bầu bạn với Tô Thắm mỗi lúc.

 

Lúc này anh mới xử lý công việc xong, đầu xuân Tô Thắm thích ngồi trong hoa viên.

 

Hiên Viên Thần nhìn ra ngoài cửa số thấy một thân váy lam của Tô Thắm, mái tóc dài thả tự nhiên hơi rối ở sau ót, ngồi ở đó, nắng xuân rơi trên người cô tản ra một mảng yên ôn an bình.

 

Tô Thấm bây giờ ăn không vô, uống cũng không được, bản thân cô ngược lại rất bình tĩnh, lo lắng cho người bên cạnh.

 

Hiên Viên Thần vừa đi ra, Diệp Đông vừa nấu xong một nồi canh gà hầm bổ, đây chính là nồi canh anh cực kỳ dụng tâm mà nấu, vớt đi máy lần mỡ, cuối cùng cũng nấu ra được nước canh trong veo.

 

“Tổng thống, canh xong rồi, ngài đi thăm phu nhân à?”

 

*ỨP”

 

“Vậy ngài bưng một chén canh qua đó đi! Phu nhân từ sáng đến giờ, cái gì cũng ăn không vào.”

 

“Được!”

 

Hiên viên thần gật đầu: “Còn có bánh ngọt không? Lấy đến đây một chút, tôi đưa qua luôn.”

 

Diệp Đông lấy một chiếc bánh ngọt và một bát canh để lên khay, Hiên Viên Thần nhận lấy khay, bưng ra ngoài hoa viên.

 

Tô Thắm ngồi đó xem sách, kỳ lạ là cô không ăn gì nhưng vẫn không cảm thấy đói.

 

Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, nặng nhẹ có lực, không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang tới.

 

Cô đưa tay vuốt lọn tóc rơi trên trán, ngắng đầu nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông tuần tú.

 

“Công việc làm xong rồi à?”

 

“Tài liệu quan trọng đã phê xong, còn có chút nữa nhưng không vội, buổi chiều lại làm.”

 

Hiên Viên Thần nói xong, ngồi bên cạnh cô, trầm giọng nói: “Bây giờ anh phải bồi bổ cho vợ và con của anh chứ.”

 

Tô Thắm nhìn bát canh và bánh ngọt ở trên khay, cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười: “Bây giờ em ăn không vô, anh bưng đến đây làm gì?”

 

“Anh biết là em không muốn ăn, nhưng thân thể của em không thể chống đỡ nổi đâu, em xem anh tự mình đưa đến cho em, em có muốn ăn một chút hay không?”

 

Hiên Viên Thần nói với co.

 

Tô thám trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cô cười nói: “Muốn anh đút cho eml”

 

“ỪI” Hiên Viên Thần dịu dàng chăm chú nhìn cô, đưa tay bưng bát canh lên, cúi đầu thổi thôi cho bớt nóng, múc một muỗng, lại thổi thổi, lại đưa lên môi thử nhiệt độ một chút, rồi mới đưa đến bên cạnh môi cô.

 

Tô Thắm ngoan ngoãn uống một ngụm, sự buồn nôn cũng không xuất hiện, bởi vì tâm ý của người đàn ông này, làm cô cảm thấy tâm tình của mình cực kỳ tốt, cũng không nghĩ đến chuyện khác.

 

Trong sảnh yên tĩnh, Hiên Viên Thần đút cho cô từng ngụm từng ngụm, Tô Thắm cảm giác có chút băn khoăn.

 

“Anh để xuống đi, đợi nguội một chút rồi em uống.”

 

Tô Thắm nói.

 

Hiên Viên Thần kiên trì nói: “Không được, em nhất định phải uống khi còn nóng.

 

“Vậy đưa cho em đi, em tự mình uống.”

 

Tô Thắm đưa tay đón lấy bát canh.

 

Hiên Viên Thần tránh né: “Để anh!”

 

“Em cũng không phải là con nít, không cần đút đâu.”

 

To Thắm bị động tác này của anh khiến cô có chút quẫn bách.

 

Hiên Viên Thần híp mắt cười: “Anh nguyện ý đút cho em.”