Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 917




“Được rồi! Tôi sẽ cố gắng không cho hành lá.”

 

Diệp Đông gật đầu rồi vào bếp.

 

Mặc dù Hiên Viên Thần không quá đồng ý việc Lâm Băng Nguyệt ăn cùng, bởi vì anh có quá ít thời gian ở cạnh Tô Thắm, anh cho là đêm nay sẽ một thế giới hai người với cô, vậy mà hiện tại Lâm Băng Nguyệt lại chen vào nên cảm giác kia liền biến mắt.

 

Lâm Băng Nguyệt đứng bên cạnh ghế sô pha có chút xấu hồ, Tô Thắm bước tới hỏi cô ta: “Lâm tiểu thư, cô muốn uống trà không?”

 

Lâm Băng Nguyệt khẽ giật mình, cô ta nghĩ Tô Thắm thật sự sẽ rót trà cho cô ta sao?

 

“Được rồi! Tôi vẫn muốn uống thêm một tách nữa.”

 

Lâm Băng Nguyệt muốn làm cô khó xử.

 

Hiên Viên Thần ở một bên nhìn có chút tức giận trong lòng, nhưng nhìn thấy Tô Thắm bưng tách trà đi tới bên cạnh bình nước nóng pha trà, pha một tách trà khác cho Lâm Băng Nguyệt rồi đặt trước mặt cô ta.

 

Lâm Băng Nguyệt ngơ ngác nhìn tách trà trước mặt, ngẳng đầu nhìn Tô Thắm muốn nói cảm ơn, nhưng cô ta lại cảm thấy Tô Thắm không đủ tư cách để cô ta nói.

 

Cô ta liền nuốt xuống trong miệng, không nói gì.

 

Lúc này, Lý Sâm từ ngoài cửa bước vào, trong tay cầm một đống tư liệu nói: “Tổng thống, tôi mang tư liệu đến.”

 

“Được rồi, vào phòng làm việc với tôi.”

 

Hiên Viên Thần nói với ông rồi anh nhìn Tô Thắm nói: “Tiểu Thắm, em tiếp đãi Lâm tiểu thư một chút.”

 

“Được.”

 

Tô Thắm gật đầu đáp ứng.

 

Hiên Viên Thần và Lý Sâm đi về hướng phòng làm việc, Lâm Băng Nguyệt si mê nhìn Hiên Viên Thần dần dần khuất bóng.

 

Cô ta nhấp một ngụm trà, nhìn Tô Thắm bên cạnh nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

 

“Tôi không muốn làm gì cả.”

 

Tô Thắm nhìn cô ta lắc đầu.

 

“Vậy tại sao cô lại để tôi ở lại đây ăn tối? Cô không ghét tôi sao? Không sợ tôi làm chướng mắt cô, quấy rầy hai người sao?”

 

Lâm Băng Nguyệt nói rất thẳng thắng.

 

Tô Thắm bình tĩnh nhìn cô ta nói: “Lâm tiểu thư, tôi chưa bao giờ có thù địch với cô, vì vậy xin cô buông bỏ thù hận với tôi.

 

Chúng ta không phải kẻ thù.”

 

“Không phải sao? Chúng ta là tình địch của nhau.”

 

Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm.

 

Ử “Tôi sẽ không ngăn cản cô theo đuổi anh ấy, đồng thời cũng không cản trở cô, nhưng quyền lựa chọn nằm trong tay anh ấy, nếu anh ấy yêu tôi thì tôi cũng yêu anh ấy nhưng nếu anh ấy không yêu tôi thì tôi sẽ rời đi.”

 

Ánh mắt Tô Thắm bình thản nhìn Lâm Băng Nguyệt.

 

Sau khi Lâm Băng Nguyệt nghe xong, lập tức muốn phản bác, nhưng không biết tại sao, khi nhìn Tô Thắm trước mặt thì mọi xúc động muốn phản bác đều đè nén trở về.

 

Cô ta thật sự không biết Tô Thắm nói ra những lời này là vì tự tin hay là vì cô thật sự có thể vị tha như thế.

 

“Nếu anh ấy không yêu cô, cô thật sự sẽ rời đi?”

 

Lâm Băng Nguyệt không tin cô lại có thể vị tha như vậy.

 

“Sẽ.”

 

Tô Thắm nghiêm túc trả lời cô ta.

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu xem Tô Thắm đang suy nghĩ gì.

 

Tô Thắm tùy ý để cô ta nhìn qua, cô thản nhiên nghênh đón không chút sợ hãi cho cô ta dò xét.