Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 881




Cậu lo lắng nắm lấy tay cô, mà lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng không vui: “Buông tay cô ấy ra.”

 

Ôn Dương không nhìn thấy người đàn ông, nhưng âm thành uy nghiêm này dọa cậu vội buông tay.

 

Cậu ngắng đầu, đã thấy sau lưng Tô Thắm, một người đàn ông xách vali đi tới, người đó anh tuấn, khí khái tôn quý, mà còn, mặt mũi người này…

 

Ôn Dương tr mắt nghẹn họng, lộ ra biểu cảm kinh hãi.

 

Trời ạ! Ngài tổng thông… cậu không nhìn nhầm chứ! Sau lưng chị Tô Thắm lại là ngài tổng thống sao?

 

Tô Thắm nhìn Ôn Dương nhận ra Hiên Viên Thần, cô buồn cười an ủi: “Không phải sợ.”

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần không vui nheo lại, sao cô lại ở đây qua lại với một thằng nhóc.

 

“Ngài… ngài tỗng thống…”

 

Ôn Dương lắp bắp nói.

 

Hiên Viên lãnh đạm đưa tay, kéo Tô Thắm tới bên người mình: “Chúng ta phải đi thôi.”

 

Tô Thắm quay đầu nói với Ôn Dương: “Chị về nước đây, hẹn gặp lại!”

 

Ôn Dương thực sự không dám tin, Tô Thắm lại là người phụ nữ của ngài tổng thống, trời ạ! Cậu đã làm gì? Cậu lại đi thích bạn gái của ngài tổng thống?

 

Nhìn vệ sĩ rời đi dần, Ôn Dương cảm thấy đây là chuyện dũng cảm nhất đời này của cậu.

 

Tô Thắm cùng Hiên Viên Thần đi tới bãi đậu xe của sân bay, Lý Sâm nhanh chóng đi tới: “Ngài tổng thống, Tiểu Thám.”

 

“Sắp xếp chuyến bay xong chưa?”

 

“Đã sắp xếp thỏa đáng, lập tức có thể cất cánh.”

 

Lý Sâm gật đầu.

 

Hành lý của Tô Thắm được vệ sĩ mang đi, Hiên Viên Thần liền dẫn cô về phía chiếc trực thăng, Tô Thắm có chút sợ hãi, chụp lấy bàn tay anh, Hiên Viên Thần quay đầu, cười trấn an: “Yên tâm, có anh ở đây, không sao đâu.”

 

Tô Thắm đang khẩn trương, vì những lời này của anh mà lập tức thư giãn, đột nhiên cô phát hiện, khi đứng cùng người đàn ông này, cô có một loại dũng khí có thể đối địch lại với cả thế giới.

 

Trên trực thăng về nước, Tô Thắm ngồi ở ghế sofa cạnh cửa số, lòng cô cũng dần an định lại, nhìn máy bay bình yên về nước, trái tim bị kinh hãi của cô cũng dần ổn định lại.

 

Hiên Viên Thần ngồi một bên ôm máy tính xem tài liệu, anh là người mà đến cả thời gian cũng là một thứ xa xỉ, cho nên bất luận ở đâu, anh cũng có vô vàn công việc quắn thân.

 

Tô Thắm ngồi một bên đau lòng nhìn anh, Hiên Viên Thần phát giác ánh mắt cô đang nhìn mình, anh lập tức gập máy tính lại, cởi dây an toàn đi tới, ngồi cạnh cô.

 

Tô Thắm ngần ra: “Xong việc rồi sao?”

 

“Không sao, anh ngồi với em một lúc.”

 

Giọng Hiên Viên Thần trầm thắm.

 

Tô Thấm lập tức có chút tự trách, cô nhìn anh: “Xin lỗi, trước đây những gì em nói với anh đều không phải thật lòng, anh đừng đề trong lòng.”

 

*Hả? Em đang nói câu nào?”

 

Hiên Viên Thần làm bộ không nhớ, muốn nghe cô nói.

 

Tô Thắm tất nhiên vẫn nhớ, bởi những chuyện làm tổn thương anh, cô không quên dù chỉ là một chuyện, để trong lòng, cô tình nguyện nhận hết áy náy và đau khổ, cô phải nhớ lấy để tự trừng phạt bản thân.

 

“Em từng nói, em muốn có người bầu bạn với mình, thật ra thì không phải như vậy, em không để bụng chuyện anh có thời gian ở bên em hay không, dù anh vì đất nước lấy đi thời gian cá nhân của em, em cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không để ý!”

 

Tô Thắm ngắng đầu, dịu dàng nhìn anh.

 

Hiên Viên Thần nghe những lời này, nội tâm vô cùng vui vẻ, mặc dù anh biết, trước đây những gì cô nói đều là nói ngược, nhưng được nghe chính miệng cô thừa nhận đó là nói dối, anh vẫn vô cùng vui vẻ.

 

“Yên tâm, anh sẽ không để trong lòng, nhưng cũng sẽ cố gắng dành thời gian cho em, làm một người bạn trai tốt.”

 

Hiên Viên Thần nói, bàn tay đưa đến nắm lấy tay cô.

 

Tô Thắm nhẹ nhàng nghiêng người rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, giếng như đang nằm mơ, cô lại cùng anh về nước.