Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 616




Vì vậy, ông ta cảm thấy sợ hãi.

 

“Đây chỉ là ảnh. Trong tay tôi còn có bản đầy đủ những gì ông đã làm với cô ấy.

 

Ông cảm thấy cảnh trong đó là cô ấy tự nguyện sao?” Mộ Phi lạnh lùng nói: “Chỉ riêng chuyện này cũng đủ để ông ngồi tù đến chết rồi.”

 

Hình Nham vội vàng thu lại các tắm ảnh, căng thẳng xé ra, ném vào sọt rác ở một bên, ông ta cố duy trì bình tĩnh nói: “Bây giờ Mộ tiên sinh tới tìm tôi, vậy nhất định là không định làm như vậy, phải không.

 

Không bằng cậu nói một phương án, chúng ta giải quyết trong hòa bình, thế nào?”

 

Mộ Phi không muốn cùng ông ta nói nhảm, trực tiếp lên tiếng: “Hủy bỏ ý định sáp nhập công ty của ông, đồng thời, tự nguyện để công ty tôi mua lại, để tôi nắm giữ 60% cổ phần của công ty ông, ngoài phương pháp này không có cách giải quyết nào nữa.”

 

Hình Nham đột nhiên trở nên hung ác, ông ta biết yêu cầu của Mộ Phi không đơn giản, mà hiện tại, căn bản chính là muốn đề công ty ông ta nhượng bộ.

 

“Cậu… điều này không thể. Công ty do một tay tôi tạo dựng, làm sao tôi có thê giao cho cậu được?” Hình Nham nghiền răng, không đồng ý, hơn nữa ông ta còn có con trai, ông ta muốn con trai kế thừa công ty.

 

“Được! Ông có thể không đồng ý, vậy thì nửa đời sau của ông nhất định phải ngồi tù rồi. Ông yên tâm, tôi có khả năng này.

 

Nói không chừng tình tiết của ông tồi tệ hơn, còn có thể lĩnh án tử hình.” Mộ Phi nghiên răng uy hiếp ông ta.

 

Vốn phạm vào việc này, Hình Nham đã sợ hãi không thể bình tĩnh được, nghe thấy lời hăm dọa của Mộ Phi, Hình Nham lập tức tê liệt, ông ta vội vỗ về anh: “Không, không, Mộ tiên sinh, chuyện này chúng ta vẫn còn có thể nói thêm, có thể thương lượng. Tôi biết là lỗi của tôi, lúc đó tôi say rượu, nhất thời hồ đồ.”

 

“Ông tỉnh táo! Tất cả những gì ông làm với Đường Y Y trong video đều là hành vi phạm tội lúc tỉnh táo. Ông chối cãi không được.” Mộ Phi cười lạnh.

 

Hình Nham thầm kêu thảm rồi, hóa ra lúc đó Đường Y Y đã thông minh ghi lại, chết tiệt, ông ta đã mắc vào chuyện này rồi.

 

“Tôi cân nhắc, cân nhắc một chút.” Hình Nham vẫn không chịu từ bỏ công ty.

 

“Ông không có đường để cân nhắc nữa đâu. Nếu sáng mai không cho tôi câu trả lời, thì chiều mai chúng ta sẽ gặp lại tại tòa. Tôi sẽ tìm luật sư giỏi nhất để đợi ông.” Nói xong, Mộ Phi đứng dậy rời đi.

 

Phía sau, Hình Nham tức giận ném hết mọi thứ trên bàn xuống, phát ra một tiếng gầm giận dữ, lúc này, ông ta sắp tức điên lên, tức đến nổ tung.

 

Mộ Phi uy hiếp ông ta, cả đời này Hình Nham chưa bao giờ bị đe dọa như vậy, hơn nữa cuộc đời ông ta sắp bị hủy hoại, công ty mà ông ta vắt vả thành lập lại phải nhượng cho người khác? Lại là một người không có quan hệ gì với ông ta?

 

Đương nhiên ông ta không cam lòng.

 

“Đường Y Y, con tiện nhân chết tiệt này!

 

Mày dám hại tao thế này.” Hình Nham rống lên giận dữ, trợ lý của ông ở ngoài cửa không dám vào, đều sợ hãi.

 

Đầu trận tuyến của Hình Nham hoàn toàn rối loạn lên, trong đầu, toàn bộ là sự sợ hãi và lo lắng về chuyện này, phải biết rằng, lúc đó, ông ta và Khưu Lâm vẫn chưa xử lý xong việc ly hôn, trong hoàn cảnh như vậy, tội của ông ta còn nặng hơn. Vậy, nếu xét xử, nhất định sẽ là tội nghiêm trọng nhất.

 

Lúc chạng vạng, ở trong một căn phòng có chút âm u vang lên tiếng chuông cửa.

 

Đường Y Y đang ngồi ngắn người trên ghế sô pha lập tức sợ hãi, bây giờ bát kỳ âm thanh nào ở bên ngoài cửa đều có thể khiến cô ta sợ tới mức không ngừng run Ä ^ ` “ . À £ > :Ẻˆ rây, cô ta từng bước đi vê phía cửa, liễc nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy đó là Mộ Phi.

 

Cô ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui mừng mở cửa. Mộ Phi đem theo trái cây và bữa tối cho cô ta đứng ngoài cửa, Đường Y Y đã hoảng sợ máy ngày rồi, lập tức không quan tâm gì mà nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh.

 

“Mộ Phi, cuối cùng anh cũng đến thăm em rồi.” Đường Y Y vui mừng rơi nước mắt.

 

Cơ thể Mộ Phi cứng ngắc, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cô ta ra: “Anh thuận đường đến xem em thế nào.”

 

Đường Y Y lập tức ý thức được cô ta đã không còn tư cách để yêu anh, cô ta vội vàng lui về sau mấy bước, để Mộ Phi đi vào.

 

Mộ Phi đặt bữa tối của cô ta và trái cây lên bàn, nhìn Đường Y Y càng ngày càng gây, anh vẫn hơi lo lắng, dù sao trước khi sự việc vẫn chưa được chắc chắn, Đường Y Y không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

 

Đến nay người đang chăm sóc Đường Y Y là một người trợ lý của Mộ Phi, vô cùng kiên nhẫn và cần thận chăm sóc cho cô ta, nhưng mà tâm trạng Đường Y Y không tốt, thường xuy uễ oải, buổi tối thì mất ngủ, thường mơ thấy ác mộng, cho nên tình trạng cơ thể của cô ta không tốt lắm.

 

Mộ Phi đặt bữa tối trước mặt cô ta, nói với cô ta: “Ăn đi!”

 

“Anh ăn chưa?” Đường Y Y hỏi anh.

 

“Anh ăn rồi.” Mộ Phi đứng lên, đi về phía ban công, anh sẽ ở đây chờ cô ta ăn xong.

 

Đường Y Y nhìn thấy dưới nắng chiều, bóng dáng Mộ Phi vừa cao lớn vừa vững chãi, cảm giác với anh lúc trước lại trào ra như suối. Trước kia cô ta có tư cách, có thân phận theo đuổi anh, bây giờ cô ta không có tư cách, cũng không có thân phận gì.